“Ấn vào huyệt Nhân Trung của cô ta!”
“Sư phụ, con nhìn thế nào cũng thấy cô ta sắp chết, lỡ con ấn vào rồi, có khi nào cô ta chết thật luôn không? Chẳng phải sư phụ đã từng nói “hăng quá hóa dở” sao?”
“Lúc đó ta chỉ muốn làm cho các ngươi đừng có ăn nhiều mà thôi… Không sao, lỡ như vậy thì cứ giấu cái xác đi là được, dù sao cũng chẳng có ai biết.”
“Ai giấu?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là ngươi rồi!”
“Vậy thì con không ấn đâu!”
Khốn kiếp!
Sau đó, một người thì hung hăng nói móc, một người thì không chịu thua, mở miệng đáp lại cho bằng được. Cảnh tượng thật là ồn ào!
Cuối cùng…
“Con bà nó, tên nhãi nhép nhà ngươi, ngươi không giấu là được chứ gì!”
“Sư phụ… Người ta bị thương rồi, tay không có chút sức lực nào hết, người ta cảm thấy mệt lắm…”
“Đang bắt chước đại sư huynh của ngươi đấy hả? Bản thân ngươi đã không được xinh đẹp gì cho cam, còn đòi học theo người ta làm gì, nhìn giống như mấy tên bị hư thận ấy!”
“…”
Được rồi, không bắt chước nữa.
“Thế con làm vậy.”
Chàng trai cúi người xuống, bàn tay to lớn của hắn ta ấn vào huyệt Nhân Trung của cô gái đang ngất xỉu dưới đất.
“Sư phụ, không có tác dụng gì hết…”
“Cởi tất ra!”
“Để làm gì?”
“Đưa cho cô ta ngửi đi!”
Và thế là nhà khảo cổ nào đó nhông chóng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một tên đầu trọc vừa như cười lại vừa giống như không cười nhìn cô.
Khốn kiếp!
Cái lão già này!
Cố Duệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/52905/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.