Cố Duệ liếc mắt xem thường.
Còn tên đầu trọc thì không kiên nhẫn nói: “Nói nhảm cái gì vậy hả? Trên người cô ta thì được bao nhiêu miếng thịt chứ! Xuống đấy để quỷ nó nhai luôn cả xương à? Đúng rồi, đem bánh rán hành giấu trong túi áo lại đây! Ông đây đói muốn xỉu luôn rồi.”
“Ra là hồi nãy ông ta định thăm dò mình sao? Thăm dò làm cái quái gì vậy không biết, mà không, ông ta định thăm dò cái gì nhỉ?”
Trong lòng Cố Duệ vừa nghi hoặc vừa cảm thấy dở khóc dở cười. Cô thầm nghĩ hai tên thầy trò này đúng là không phải thứ tốt lành gì - dù rằng bọn họ đã cứu cô một mạng.
Sau đó, cô liền ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Sau khi giao nộp bánh rán hành ra, Lý Đại Hùng uể oải lội xuống cái đầm lầy đầy mùi tanh tưởi kia và bắt đầu vớt xương.
Cố Duệ cảm thấy thể chất của người này không có gì đặc biệt, mà thứ đặc biệt chính là cái gương hắn ta đang đeo trên người. Cái gương đó ấy thế mà có thể chịu được oán khí trong đầm lầy, thậm chí cón khiến đám quỷ trở phải lùi bước.
Ôi, khi không lại bị xuyên từ thế kỷ hai mươi mốt đến cái thế giới quỷ thần khó lường này, lúc nào cũng nớm nớp lo sợ không biết bản thân sẽ chết khi nào - điều này làm chị đây không vui chút nào nha.
Đến khi…
“Chóp chép”.
“Chóp chép”.
“Chóp chép”.
Cách cô khoảng hai mét, tên đầu trọc nào đó đang ngồi trên một tảng đá, miệng chóp chép ăn bánh rán hành.
Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/52906/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.