Hàn Cao sai người đốt đuốc lên. Có ánh lửa, không khí xung quanh trở nên ấm áp hơn. Lúc này, mọi người mới cảm thấy an toàn hơn một chút, tuy rằng cái động kia vẫn đen thui như cũ.
“Dây thừng…”
Hứa Điển đề nghị buộc dây thừng vào eo hai người Cố Duệ. Tuy Cố Duệ cảm thấy đề nghị này rất xuẩn nhưng nếu thật sự có nguy hiểm, người ở trên kéo hai người lên sẽ nhanh hơn là cả hai tự chạy lên.
Sau khi buộc chặt dây thừng, Cố Duệ dùng Bạch Tàm Ti đo độ sâu của động, tầm hai mét, ở dưới quá tối.
Sau khi xuống động, hai người Cố Duệ lập tức cảm nhận được bùn đất dưới chân và mùi tanh tưởi ở nơi đây.
Nương theo ánh sáng của ngọn đuốc, cả hai có thể nhìn thấy rõ một ít vụn xác nằm rải rác khắp động.
“Ôi mẹ ơi, sao ở đây cũng có xác vậy? Bị thứ kia kéo xuống? Toàn bộ là xương, chẳng lẽ lại ăn…”
Sau đó, vẻ mặt Lý Đại Hùng tái mét. Cậu nhìn Cố Duệ chằm chằm: “Khỉ à, không trùng hợp vậy đâu nhỉ…”
Lại là ăn xác chết, lại là Trần Dịch Bảo… Có cần trùng hợp vậy không?
Lý Đại Hùng dù có ngốc đến mấy cũng nghĩ ngay đến cái “thứ” ở nhà họ Trần kia.
Mẹ nó, đã cố né cái nhà này rồi, sao vẫn cứ dính phải vậy!
Cái vận khốn nạn gì vậy trời!
“Chưa chắc. Dù sao thì chúng ta vẫn nên mau chóng đưa thằng nhóc kia lên trên.”
Cố Duệ tuy là một người lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713145/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.