Chương trước
Chương sau
Tên đầu trọc đi đến trước mặt Cố Duệ rồi ngồi xổm xuống.

“Mặc kệ cô có tin hay không, nhưng chuyện vừa rồi không phải do ta và lão già kia gây ra. Người Khuê Sơn bọn ta còn chưa đến mức không có đạo nghĩa như vậy. Nhưng thi thể được đặt trong phòng chứa củi, ta lại không biết lỗ hổng trên nóc xuất hiện từ bao giờ. Nước mưa theo lỗ hổng đó rơi xuống làm ướt bùa, khiến chú thuật bảo vệ thi thể bị mất công hiệu. Vì thế, Sơn Quỷ mới thừa cơ chiếm lấy thi thể ấy. Ta thừa nhận đây là lỗi của ta.”

Tên đầu trọc cúi đầu nhận sai. Đây là lần đầu tiên Cố Duệ thấy tên đầu trọc xử sự như vậy. Cô không phải là một người kiểu cách. Trong lòng cô cũng nghĩ đối phương không phải là một kẻ bỉ ổi như vậy. Ít nhất, anh ta sẽ không đem Yêu Yêu làm vật hi sinh như thế.

“Tôi không nhận lời xin lỗi suông.”

“Cho nên?”

“Một con gà!”

“…”

Tên đầu trọc nhẫn nhịn. Anh ta cố nén cảm giác xót của trong lòng rồi đồng ý với cô: “Được! Nhưng cô phải nói cho ta biết, cô học được thuật dẫn kính từ khi nào?”

“Cái gì?”

“Đừng có giả ngu! Không có khả năng hộ tâm kính vô duyên vô cớ dẫn và phát sấm sét. Trừ khi là cô dùng chú pháp thi triển ra.”

Lúc này, Cố Duệ mới phản ứng lại: “Ý anh là thứ mà tôi đã niệm trong miệng lúc nãy ấy hả? Lúc anh niệm chú trong rừng Quỷ Khốc, tôi nhớ kỹ và bắt chước theo… Tuy rằng không biết những thứ đó có nghĩa là gì.”

Cô căn bản không biết chú ngữ kia là gì. Nhưng Cố Duệ cô có thể bắt chước được hầu hết mọi thứ.

Vừa nãy, cô cũng liều mạng làm với tâm lý “được ăn cả, ngã về không”.

“Ý cô là… cô chưa từng được dạy về nó? Yêu Yêu chưa dạy cô?”

Không đợi Cố Duệ trả lời, tên đầu trọc quay đầu nhìn về phía Yêu Yêu. Yêu Yêu lập tức lắc đầu.

Vẻ mặt của tên đầu trọc lúc này rất đặc sắc. Nhìn thấy ánh mắt dò xét của Cố Duệ, anh ta gượng cười, nói: “Vậy nghĩa là cô có thiên phú về mặt này rồi. Thế thì tốt quá, tốt quá… Đúng rồi, dù sao cô cũng đã bị thương, ngày mai sẽ bắt đầu học Hàng Ngữ.”

“A, vậy không cần luyện ba bài tập kia nữa hả?” Cố Duệ vui mừng hỏi.

“Không cần luyện cái gì cơ? A, là ba bài tập kia ấy hả, đương nhiên… là cần rồi! Bài tập luyện không những chỉ bấy nhiêu mà còn phải tăng lên gấp đôi. Từ tối nay, cô sẽ bắt đầu học Hàng Ngữ. Đã học thì phải học cho chắc. Thời gian không còn nhiều, tuổi cô lại không còn nhỏ. Cô cũng nên tự đặt ra lý tưởng phát triển riêng gắn với Hàng Đạo Khuê Sơn chúng ta…”

Cố Duệ: “Có lẽ là học đạo thành tài. Tiếp theo là “xử lý” sư phụ và sư tổ, rồi tịch thu toàn bộ Hàng Khí quý giá cùng tiền bạc của hai người. Sau đó, lên làm chưởng môn của phái Khuê Sơn. Cuối cùng là tìm một anh chàng đẹp trai, giàu có, có dáng người chuẩn để cùng nhau đi đến đỉnh cao của cuộc đời… Lý tưởng này đủ to lớn chưa? Có đủ tích cực và chí cầu tiến hay không?”

Tên đầu trọc và ông lão: “…”

Đúng là một lý tưởng to lớn, đầy tích cực và cực kỳ có chí cầu tiến!

Hai người liếc nhìn nhau. Ông lão nhìn Cố Duệ thật sâu rồi đột nhiên bật cười. Tiếng cười của lão ẩn chứa sự khó hiểu nhưng cũng chứa đựng sự thoải mái.

“Vậy ta sẽ chờ ngày đó.”

Sau đó lão xoay người…

Rồi rời đi.

Dáng vẻ lão rất nhàn nhã.

“Đừng quên gà mấy người nợ tôi nhé! Tôi đang bị thương, cần được bồi bổ. Nếu bây giờ không nhớ thì mai tôi sẽ nhắc nhở giùm cho.”

Nghe thế, người ông lão hơi lảo đảo. Lão quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Duệ: “Bây giờ già đây sẽ xuống núi mua ngay cho cô!”

“Đừng quên mua thêm cẩu kỷ và táo đỏ…”

“…”

Yêu Yêu vừa cười vừa dìu cô đứng dậy. Nhưng anh mới bị thi thể nam không đầu kia “ức hiếp”, thể chất vốn dĩ đã hư nhược lại bị thi thể kia đè nặng lên, dẫn đến bị thương. Vì thế, anh không giúp gì được nhiều cho Cố Duệ. Thấy thế, tên đầu trọc không kiên nhẫn vươn tay kéo Cố Duệ dậy. Anh ta vừa cõng Cố Duệ, vừa vươn tay nắm lấy bả vai Yêu Yêu. Sau đó, anh ta quay đầu lại nhìn hai con Sơn Quỷ trong hốc cây đang lạnh lùng nhìn ba người bọn họ kia.

“Là cấp dưới, không chống lại mệnh lệnh cấp trên là bản năng. Nhưng là người lính, các ngươi giương mắt nhìn đồng liêu (1) làm chuyện gian ác mà không thấy mất mặt hay sao? Việc hôm nay bọn ta sẽ bỏ qua. Nếu sau này, các ngươi còn không chịu an phận, cố tình gây chuyện thì bọn ta sẽ bất chấp quy tắc “nước sông không phạm nước giếng” đã có từ hơn tám trăm năm nay giữa Khuê Sơn và các ngươi để xử lý các ngươi!”

Hai con Sơn Quỷ kia yên lặng. Sau đó, chúng lùi lại rồi hòa dần vào màn mưa.

Tên đầu trọc hừ lạnh. Chân di chuyển nhanh như gió, anh ta nhảy lên ngọn cây…

Đi, đi cả rồi sao?

Lý Đại Hùng mơ màng vừa gõ nhẹ vào đầu vừa bước ra ngoài hốc cây. Khi bước ra, cậu ta chẳng thấy một bóng người nào trong màn mưa giăng đầy cả đất trời này cả.

“Này, sư phụ? Con khỉ? Sư huynh? A, mọi người chờ chút đã. Sư phụ, người chờ con với…”

Lý Đại Hùng kêu to rồi khập khiễng đuổi theo.



Chưa đợi được ông lão mua gà về, Cố Duệ đã lăn ra ngủ mê man. Giấc ngủ đêm nay của cô rất sâu. Sáng hôm nay, lúc tỉnh lại, cô mới biết tối qua đã có người thay băng cho vết thương của mình. Nhìn cách băng bó khéo léo này là biết ngay Yêu Yêu là người thay băng giúp cô.

Vừa mở cửa ra đã ngửi được mùi thơm của nồi canh gà, Cố Duệ vốn còn chưa tỉnh ngủ hẳn lập tức trở lên hớn hở. Rửa mặt xong xuôi, cô liền chân thấp chân cao chạy đi đến chính viện để ăn canh gà hầm với cẩu tử và táo đỏ.

Đương nhiên là Yêu Yêu cũng tới ăn canh.

Ông lão và tên đầu trọc cũng ngồi ngay ngắn một bên. Bốn người vây quanh bếp lò vừa ăn canh, vừa sưởi ấm.

Hôm qua, trời mưa như trút nước. Hôm nay, trời vẫn mưa, nhưng chỉ là cơn mưa nhỏ. Nên vết thương của cô không bị thấm nước, cô cũng tránh được một trận sốt cao nếu vết thương bị nhiễm nước.

Nhưng…

Người duy nhất không đến ăn hôm nay chính là Lý Đại Hùng.

Lúc này, cậu ta đang đứng tấn trong sân. Trên đầu là một thùng nước, mỗi tay cũng xách một thùng nước. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bốn người Cố Duệ đang ngồi vây quanh một nồi canh gà rất to. Mặt cậu ta đầy đau khổ.

“Sư phụ…”

“Gì?” Tên đầu trọc đang ăn phao câu gà, nghe cậu ta gọi thì không kiên nhẫn đáp lại.

“Con đói…”

“Đói là tốt!” Tên đầu trọc vỗ tay, nói: “Ý định của ta là để cậu đói mà.”

“Sư phụ… Con sai chỗ nào chứ… Sao lại phạt con…”

Lý Đại Hùng nói với giọng cực kỳ uất ức. Tên đầu trọc ném xương gà về phía cậu ta.

“Vậy mà còn bảo không sai! Cậu nhìn hai người Yêu Yêu và con khỉ đi! Lúc bọn nó bị Sơn Quỷ tấn công thì cậu đang làm gì hả? Cậu đang ngủ! Ngủ như lợn chết!”

“Sau đó, con có tỉnh lại mà…” Lý Đại Hùng giãy giụa.

“Đúng vậy, tỉnh chưa được vài giây lại bị đánh cho bất tỉnh!” Cố Duệ rất “tốt bụng” châm thêm dầu vào lửa.

Được rồi… Lý Đại Hùng không còn sức giãy giụa nữa. Nhìn hai người Cố Duệ và Yêu Yêu bị thương, trong lòng cậu cảm thấy áy náy nên chỉ có thể rầu rĩ chịu phạt.

Yêu Yêu không mở miệng cầu xin cho Lý Đại Hùng, vì nếu không dạy dỗ kĩ, Lý Đại Hùng sẽ như một chiếc xe bị tuột xích.

Và Cố Duệ càng không rảnh cầu xin cho cậu ta.

“Phạt cậu ta đứng đến khi nào chúng ta ăn xong thịt gà thì thôi.” Cố Duệ thẳng thắn đề nghị.

Đề nghị này nhanh chóng nhận được sự đồng ý của ba người còn lại. Lý Đại Hùng nhìn Cố Duệ như muốn khóc.

Thì ra cô là loại “khỉ” như vậy sao?

Nhưng nếu chỉ nhìn bọn họ ăn, Lý Đại Hùng cậu sẽ không chịu đựng nổi. Nên cậu tò mò hỏi: “Khỉ, cô lấy hộ tâm kính của tôi từ bao giờ thế?”

“Hửm? Thì là lúc mà cậu bị “hắn” ấn vào tường ấy.”

“Sao tôi lại không có cảm giác gì vậy?”

Ông lão vừa nghe thế lập tức buông chén xuống. Lão nói: “Ngay cả pháp khí hộ thân của mình bị lấy lúc nào cũng không biết, thế thì cậu cứ đứng thêm một canh giờ (2) nữa đi!”

Lý Đại Hùng: “!!!”

Cậu biết thời biết thế mà ngậm miệng lại.

“Đúng rồi, thi thể kia đã bị cháy thành tro bụi. Người định ăn nói sao với đám người dưới núi đây?”

Trong lúc ăn, Cố Duệ nhắc đến thi thể nam kia. Không còn cách nào khác cả, Khuê Sơn này quá nghèo, cô khá lo lắng tình hình thu chi của nơi này rồi đấy.

“Còn làm sao nữa, đương nhiên là bảo nó bị tà ma ám vào, ta đành phải tự giải quyết nó thôi…”

Tên đầu trọc nói xong liền nhìn thấy Cố Duệ đang suy nghĩ sâu xa gì đó… Sau đó, cô mở miệng…

“Còn có thể nói với bọn họ rằng ta ra tay để đảm bảo tổ trạch (3) bình an, không bị hư phong thủy…”

Cố Duệ và tên đầu trọc nhìn thẳng vào nhau rồi cùng nở nụ cười.

Những người kia chắc chắn sẽ không làm lớn chuyện.

“Ha, ta cũng chẳng lừa bọn họ. Thi thể kia lúc còn sống vốn đã chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Đừng thấy người nhà bọn họ nói dễ nghe mà lầm. Thật ra, bọn họ cũng ghét hắn lắm, nhưng sợ sau khi mất đầu, hắn lại quay về quấy phá nên mới thế thôi.”

“Hắn phạm tội gì vậy?”

“Tội cưỡng hiếp. Hơn nữa, người bị hại còn chưa đủ mười ba tuổi. Đúng là cầm thú mà!”

Nghe vậy, Cố Duệ ngẩn người: “Người bị hại là nam? Không ngờ ở nơi này lại có người… có gu nặng như vậy…”

Tên đầu trọc sửng sốt nói: “Không phải. Người bị hại là nữ, là con gái của một gia đình nông dân.”

Rồi sao?

Lý Đại Hùng: “Vậy sao hắn lại làm thế với đại sư huynh? Rõ ràng con khỉ mới là nữ mà.”

Thật là bắn một phát trúng ngay tim mà…

Ông lão và tên đầu trọc nhìn Cố Duệ rồi quay sang nhìn Yêu Yêu. Sau đó, cả hai cười phá lên.

Cố Duệ: “Đường xuống núi là đường nào vậy?”

Yêu Yêu: “…”

***

(1) Đồng liêu: từ cổ, chỉ người cùng làm việc chung.

(2) Canh giờ: bằng hai tiếng ở hiện đại.

(3) Tổ trạch: Nhà, đất được tổ tiên truyền lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.