Cố Duệ theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy một làn sương trắng trắng… hình đầu người! Cái đầu với quỷ khí vây quanh ấy chui qua ván gỗ và chậm rãi đến cạnh cô…
Cô nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu.
Yêu Yêu không nhúc nhích.
Bên cạnh anh ta cũng có một con Sơn Quỷ.
Cái con khỉ nhà anh, nếu anh sớm nói trên núi có “thứ thú vị” này thì có chết tôi cũng phải làm cho xong bài luyện mà lão già kia giao cho!
Người luôn luôn sợ ma quỷ như Cố Duệ, khi nhìn thấy mấy con Sơn Quỷ này, cô lập tức cảm thấy bàng quang của mình muốn “xả lũ” rồi.
Nhất là khi con Sơn Quỷ này còn thích thổi khí ở bên tai cô…
Đây không phải là lần đầu tiên gặp Sơn Quỷ nên Yêu Yêu rất bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy Cố Duệ ngồi đối diện, mày mặt nhăn nhó như đang cố kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, anh lại cảm thấy buồn cười.
“Đừng sợ, bình thường bọn chúng sẽ không làm hại cô đâu.”
Bình thường?
“Vậy mấy người che miệng hốc cây lại làm gì?”
“Che miệng hốc cây lại để phòng tránh trường hợp chúng nhập vào cơ thể của dã thú, một khi chúng có được thực thể (1),chúng sẽ làm hại chúng ta.”
Dã thú trong núi… Đột nhiên cô nhớ đến lúc che miệng hốc cây lại, Yêu Yêu và Lý Đại Hùng không hề có bất kỳ biểu hiện nào của sự căng thẳng. Ngược lại, hai người bọn họ còn rất bình tĩnh.
Giống như… bọn họ chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-duong-vo-yeu/2713028/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.