Chương trước
Chương sau
Đang nghĩ ngợi thì thấy một vệt ánh sáng đỏ từ đông nam một đường rớt xuống giống như sao băng, rơi về phía Ngân Kiếm Phong.

Ánh mắt Sở Lương lập tức sáng lên.

"Tử Tình sư muội, hẳn là sư tôn ta trở về, ta về trước nghênh đón một chút." Sở Lương nói.

"Ồ..." Tiểu cô nương gật gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng Sở Lương rời đi.

Tầm mắt lưu luyến không rời.

Một đường ngự kiếm bay trở về Ngân Kiếm Phong, quả nhiên đã nhìn thấy trong lầu các phong chủ, một thân Đế Nữ Phượng mặc trường bào màu đỏ vạt áo màu đen đang bệ vệ ngồi ở chỗ đó, trước ngực run rẩy dường như đang tức giận.

Giận đến mức Hoàng Linh Huyết Ngọc lập loè.

"Sư tôn." Sở Lương tiến lên, nói: "Đệ tử thấy sư tôn trở về, đặc biệt tới nghênh đón."

"Ừm, hai ngày này không có chuyện gì chứ?" Đế Nữ Phượng hỏi.

"Không có chuyện gì, đệ tử lại thực hiện thêm một nhiệm vụ, tương đối thuận lợi." Sở Lương gật đầu, lại hỏi: "Sư tôn thì sao, chuyến đi này có thuận lợi không?"

"Đừng nói nữa." Nói đến chuyện này, thái độ Đế Nữ Phượng lập tức hung dữ: “Ta đang ở Đông Hải tìm xem có yêu quái làm loạn hay không, thế mà đám người Bồng Lai Thượng Tông kia lại nhảy ra, nói ta phá hỏng sinh thái của Đông Hải! Nhất định phải đuổi ta đi! Nếu không phải ta suy nghĩ cho toàn bộ phái Thục Sơn, thì ta nhất định sẽ ra tay với bọn hắn!"

"..." Sở Lương im lặng một chút.

Hành động của sư tôn thật đúng là giống như đúc với dự đoán của mình.



Mặc dù nàng hời hợt nói là tìm yêu quái, nhưng có thể tưởng tượng được hành vi của nàng chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy.

Lúc có yêu quái làm loạn, Đế Nữ Phượng có thể giúp ngươi quét dọn nguy hiểm, khi không có yêu quái làm loạn thì chính bản thân Đế Nữ Phượng sẽ là mối nguy hiểm.

Đoán chừng là dời sông lấp biển chọc cho Đông Hải không được yên tĩnh, để cho đám người Bồng Lai bên kia chú ý, lúc này mới ra tay ngăn nàng lại.

Bồng Lai Thượng Tông cũng là một trong Cửu Thiên Tiên Môn, địa bàn là một mảnh Đông Hải kia, đương nhiên sẽ không cho phép nàng quấy rối trước cửa nhà như vậy.

Hành vi của người ta là hợp tình hợp lý.

Hắn nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: "Người Bồng Lai Thượng Tông thật sự không lịch sự rồi!"

"Đúng vậy!" Đế Nữ Phượng căm giận gật đầu.

Nói xong, nàng lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhíu mày liếc mắt nhìn Sở Lương một cái: "Sao bình thường tên nhãi ranh nhà ngươi không ngoan như vậy, ta trở về còn chạy tới đón tiếp? Ngươi có phải có chuyện tìm ta phải không?"

"Đệ tử nghênh đón sư tôn không phải là chuyện vốn nên làm sao?" Sở Lương mỉm cười nói: “Nhưng mà... Cũng thật sự đệ tử có chút chuyện muốn thương lượng với sư tôn."

"Hứ." Đế Nữ Phượng cười nhạo một tiếng: “Nói đi."

"Lần này nhiệm vụ của đệ tử vừa vặn đồng hành với người của Ngọc Kiếm Phong. Trong đó có một tên đệ tử Kim Đan Cảnh sơ kỳ, tu vi vượt xa hơn ta, sử dụng phi kiếm, thần thông đều có uy lực siêu cường. Mà người này còn không phải là chủ lực của Ngọc Kiếm Phong, đệ tử có chút lo lắng... Lúc phong hội Thục Sơn làm thế nào cạnh tranh được với bọn hắn?" Sở Lương nói.

"Đây không phải là ngươi còn có thời gian mạnh lên hay sao? Nhất định phải tin tưởng chính mình." Đế Nữ Phượng cười toe toét nói.



Sở Lương tiếp lấy lời tiếp tục nói: "Cho nên đệ tử mới suy nghĩ làm thế nào để tăng cường bản thân, ngoại trừ cần cù khổ tu, tăng tiến tu vi bên ngoài ra, đệ tử tự nghĩ nắm giữ thần thông thuật pháp cũng còn hơi ít, cho nên muốn xin sư tôn lại truyền ta một chút thần thông cường lực."

"Thần thông?" Đế Nữ Phượng sửng sốt một chút: “Ta làm gì có thần thông nào có thể dạy cho ngươi?"

Lời nàng nói đúng là sự thật.

Lúc trước chưởng giáo Thục Sơn không cho nàng thu đồ đệ, ngoại trừ thấy tính cách nàng ngang bướng bên ngoài ra, càng nhiều hơn là bởi vì nàng là một tên thể tu.

Thể tu khác biệt tu giả võ đạo, là dùng đạo pháp tu thân thể. Không tu võ đạo, chỉ đúc một bộ thân thể cường hãn.

Một thân Xích Diễm Thần Hoàng Pháp Thể của Đế Nữ Phượng, dùng thể tu vấn đạo, uy năng khủng bố không thể nghi ngờ.

Thế nhưng thể tu lại cực kỳ hiếm thấy, cần rất nhiều cơ duyên xảo hợp mới có thể tu thành, thứ mà nàng tu luyện căn bản không có cách nào truyền cho đệ tử được.

Nhưng.

Con đường đệ tử Thục Sơn thu được thần thông, ngoại trừ sư tôn truyền thừa bên ngoài ra thì còn có Hộ Pháp Đường. Nếu muốn tu tập thần thông mà ngay cả sư tôn cũng không nắm giữ được thì trực tiếp đi Hộ Pháp Đường mua là được.

Sở Lương cũng theo đó mỉm cười: “Cho nên đệ tử muốn đi Hộ Pháp Đường mua sắm một chút."

Đôi mắt Đế Nữ Phượng híp lại, tựa hồ ngửi được một tia nguy hiểm: “Vậy ngươi đi mua ngay đi."

"Đệ tử, đây không phải... xấu hổ…Trong ví đang rỗng tuếch mà..." Sở Lương nói khẽ.

"A." Đế Nữ Phượng cười lạnh một tiếng: “Nhãi ranh nhà ngươi, âm mưu bị phơi bày rồi... Nói nhăng nói cuội nửa ngày như thế, căn bản chính là muốn tìm ta đòi tiền mà thôi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.