Anh ta không hiểu sao mình lại tức giận, giận cô vì cô thật giống như người câm không lên tiếng, giận cô vì cô giống như một đứa ngốc yên lặng thừa nhận tất cả, không có một câu oán trách…
“Cho dù như thế thì chuyện này liên quan gì đến anh?”
Anh ta tức giận hướng về cô quát, bộ dáng của anh ta khiến cho Tiểu Trần nhìn vào kính chiếu hậu mấy lần.
Mà cô gái trước mặt anh ta, sắc mặt cô không đổi, chỉ lạnh lùng hỏi anh ta một câu như thế.
“Đâu có gì liên quan tới tôi?” Cố Thiếu Ngang sửng sốt một chút.
Đúng thế, hình như…Chuyện này thật sự không liên quan đến anh ta…
Nhưng vì sao anh ta phải tức giận? Vì sao lại đánh mất sự bình tĩnh, gầm thét với một cô gái yếu đuối? Một chút cũng không có dáng vẻ ưu nhã thản nhiên của Cố thiếu gia.
Trong nháy mắt, Cố Thiếu Ngang nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Sắc mặt Hàn Mộ Vi không thay đổi, nói: “Dừng xe.”
Tiểu Trần sửng sốt một chút, vô thức nhìn về phía Cố Thiếu Ngang.
Cố Thiếu Ngang lạnh lùng nói: “Cô muốn làm gì? Mẹ cô…À không, dì cô đã đồng ý cho cô đến vườn trái cây rồi, sắc trời đã muộn, nếu bây giờ cô về cũng không chiếm được lợi ích gì…”
Ánh mắt Hàn Mộ Vi có chút trống rỗng, nhìn kỹ sẽ thấy bên trong không có Cố Thiếu Ngang.
“Dừng xe, Cố Thiếu Ngang, chúng ta nói chuyện.”
“…”
Cố Thiếu Ngang nhìn cô, có chút bất lực.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-khe-cung-chieu/3177705/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.