Hàn Mộ Vi hơi mím môi, sau đó nói: “Muốn làm gì là việc của tôi, anh không cần biết.”
Nói xong, cô liền quay người rời đi, để anh ta lại công viên.
“Chủ nhân, cô thật khốc! Tôi cảm thấy Cố thiếu gia kia vừa ngây người…Nghĩ đến đời trước anh ta ghét bỏ cô như thế, hiện tại nhìn thấy cảnh này, thật đúng là sảng khoái.”
Tiểu Bao Tử ở trong đầu cô, hưng phấn la hét.
“Nhưng mà chủ nhân, cô thật sự muốn chủ động từ hôn? Cô không sợ cha cô tức giận?”
Vẻ mặt Hàn Mộ Vi không thay đổi, nói: “Không cho ông ta biết là được rồi, còn có, ông ta không phải là cha tôi!”
Tiểu Bao Tử khẽ gật đầu, hành động của Hàn Tử Tư không xứng đáng là cha của chủ nhân nó.
Thấy chủ nhân không nghĩ đến liên hệ máu mủ, Tiểu Bao Tử cảm thấy máu nóng trong người sôi trào, khó có việc mà chủ nhân nó muốn làm, nó còn không phải nửa dụ dỗ, nửa ép buộc…
Nó an tĩnh lại nhìn thấy Hàn Mộ Vi lấy một tấm card gọi điện thoại do nhà trường phát, đi đến bên buồng điện thoại ven đường.
Trường Nhất Trung nghiêm cấm học sinh mang theo di động, nhưng có một số học sinh có nhà ở xa, cần phải liên lạc điện thoại, cho nên nhà trường phát cho mỗi học sinh một card điện thoại, dù sao cũng có mấy buồng điện thoại, cũng không cần phải xếp hàng.
Hơn nữa, tấm card này có giá trị chưa đến 100 đồng, trường học lại thu 150 đồng, vừa kiếm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-khe-cung-chieu/3177706/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.