Vừa mới nói xong câu đó, anh ta liền thấy được Hàn Mộ Vi: “Mộ Vi, cô về rồi!”
Cố Thiếu Ngang nở nụ cười thân thiết với cô.
Hàn Mộ Vi hơi dừng bước, đứng cách anh ta một mét, nhếch môi không nói gì.
Lưu Băng Tinh cũng nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt bà ta cứng ngắc, sau đó giữ chặt tay Hàn Mộ Vi: “Đứa nhỏ này, sao con không đợi xe nhà, lại tự mình về? Tiểu Vũ không thấy con, lúc này mới về trước….”
Dĩ nhiên bà ta sẽ không để cho Cố Thiếu Ngang biết, xe trong nhà chỉ chở Hàn Mộ Vũ, căn bản sẽ không chở Hàn Mộ Vi.
Chuyện này thật ra Hàn Tử Tư cũng biết, chỉ là ông ta không nói gì, Lưu Băng Tinh càng thêm không thèm để ý.
Lại không nghĩ tới, hôm nay Cố Thiếu Ngang dự định đến trường đón Hàn Mộ Vi, tìm không thấy cô liền đến Hàn gia, lại chỉ thấy được Hàn Mộ Vũ về từ sớm, còn Hàn Mộ Vi lại đi bộ về.
Nụ cười trên mặt Lưu Băng Tinh có chút cương cứng, nếu như để cho Hàn Tử Tư biết, chỉ sợ sau này xe trong nhà không chỉ để cho Tiểu Vũ dùng…
Vừa nghĩ đến chuyện con tiện nhân Hàn Mộ Vi ngồi chung xe với con gái mình, Lưu Băng Tinh đã cảm thấy khó chịu.
Hàn Mộ Vi không nói gì, Cố Thiếu Ngang nhìn thoáng qua cô, cười nói: “Mộ Vi, không phải lúc trước cô nói thích quả thăng long sao? Trước đó tôi đã nói sẽ dẫn cô qua vườn cây ăn quả của nhà tôi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-khe-cung-chieu/3177702/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.