Anh ta là hàng xóm nhà cô, trong nhà nhất định là không thiếu tiền, làm sao lại giống như học sinh nghèo như cô, chen chúc trên xe bus?
Ánh mắt Mặc Dung Uyên lóe lên, nhỏ giọng nói: “Không cần.”
Sau đó anh còn nói thêm: “Bình thường cô cũng ngồi xe bus à?”
Bọn họ…Rất quen sao?
Trong mắt Hàn Mộ Vi lóe lên điều này, Mặc Dung Uyên vừa bực mình lại buồn cười, lúc anh cho rằng cô sẽ không trả lời, Hàn Mộ Vi lắc đầu: “Không phải.”
Không phải?
Mặc Dung Uyên hơi ngạc nhiên, chẳng qua nghĩ lại cũng có thể hiểu, tuy anh chỉ gặp qua cô mấy lần, nhưng anh nhìn ra được, cô không thích những lời đông người…
Giống như anh, anh cũng rất ít khi ngồi xe bus, hôm nay đúng lúc đi qua gần Nhất Trung, xe của anh đột nhiên hỏng, anh đứng ở ven đường gọi người đến kéo xe đi, lại đột nhiên nhìn thấy cô.
Chẳng biết vì sao, rõ ràng cô gái này không đáng chú ý, tuy thanh tú nhưng vì quá gầy nên cũng không dễ nhìn. Hơn nữa, lúc đi đường, cô lại luôn cúi đầu, chỉ ăn mặc một bộ đồng phục bình thường, rõ ràng không khiến cho người ta chú ý, nhưng anh lại có thể liếc mắt là nhận ra cô…
Sau đó theo bản năng, anh cũng lên xe bus.
Dù sao cũng chỉ có 5-6 phút đi xe, chờ ở đây, còn không bằng đỗ xe ở ven đường, còn mình về trước.
Sau đó chính là tình cảnh như hiện tại.
Thật ra, trong khoảnh khắc đó, chính anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-dai-nhan-khe-cung-chieu/3177701/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.