Nói xong, Tiểu Đao chợt đứng dậy, bàn tay to duỗi ra, mắt thấy sắp bắt lấy Tống Diệp đối diện.
Ngay khi ngón tay muốn đụng tới cô, Tống Diệp lại là nghiêng người sang một bên, trực tiếp tránh đi, đồng thời tay vừa nhấc, bốp dùng đũa trong tay đánh về phía Tiểu Đao.
Tiểu Đao ăn đau, nhất thời thu tay, chửi ầm lên, “A, con đàn bà thúi, mày tìm……”
“Muốn tôi chơi với các người, chờ tôi ăn xong trước.” Lời thô tục còn chưa mắng xong, thiếu nữ đối diện lại đột nhiên mở miệng, giọng nói thanh lãnh, như là gió lạnh ngoài phòng thổi qua trong lòng Tiểu Đao, khiến người nhịn không được rùng mình một cái.
Trong lòng Tiểu Đao có hơi sợ, nhưng ngay sau đó tưởng tượng, một nữ sinh nhỏ mười lăm tuổi thì có thể có bản lĩnh gì, chỉ là đang cố làm ra vẻ.
Nghĩ đến vừa rồi mất mặt mũi, anh ta lại vỗ bàn lần nữa, “Con mẹ nó đừng cho mặt mũi lại không cần, kêu mày đi thì đi, bằng không bây giờ tao sẽ rạch mặt mày.”
Nghe đến đó, Tống Diệp mới chân chính ngẩng đầu, nhìn thấy đối phương lấy ra dao gấp, ánh mắt trầm xuống, thật sự thuận theo đứng lên, lau khô khóe miệng, chủ động đi ra quán ăn khuya.
“Hừ, giả ngầu cái gì, đợi lát nữa cho mày đẹp mặt.” Tìm về mặt mũi, Tiểu Đao hừ lạnh một tiếng, nhấc chân lung lay đi ra ngoài theo.
Vừa rồi bọn họ ở bên ngoài tận mắt nhìn thấy thấy thiếu nữ tuổi không lớn này vừa ra tay chính là một trăm tệ, ở niên đại lương tháng nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420501/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.