Chương trước
Chương sau
Dù là đặt ở niên đại nào, quá mức xuất sắc luôn là đặc biệt khiến người chú mục, mà điệu bộ vừa ra tay là một tờ ông lão, một người năm món ăn uống thả cửa, đã sớm rước lấy vài ánh mắt ngầm đánh giá.
Mấy kẻ dáng vẻ lưu manh đi vào cửa quán ăn khuya, vừa ra khỏi miệng chính là thô tục, “Con mẹ nó không thấy ông đây ở chỗ này sao, đây là không thích ông đây tới hay là không muốn ra ngoài tiếp đón?”
Khi nói chuyện, tên lưu manh kia rầm một tiếng liền đạp cái ghế dựa của một bàn gần đó ra ngoài, người kia ngã trên mặt đất cũng không dám lên tiếng.
Bà chủ đã sớm trốn ở phía sau quầy thu ngân, sợ bọn họ gây chuyện, lúc này mới vẻ mặt đau khổ đi ra, khom lưng cười làm lành, “Ai da, anh Tiểu Đao, tôi đây không phải đang bận rộn ở phía sau sao, nhất thời không thấy được, đừng nóng giận. Anh xem, hôm trước tôi mới vừa nộp phí bảo kê, sao hôm nay……”
Lời phía sau không nói, mọi người cũng đều trong lòng biết rõ ràng.
Niên đại này trị an hỗn loạn, trong thị trấn nhỏ đều có một ít du côn lưu manh kéo bè kéo cánh ra ngoài thu phí bảo kê, nói cho hay là bảo vệ nghề nghiệp kinh doanh không chịu quấy nhiễu, trên thực tế chính là tự lập đỉnh núi, chiếm địa bàn trước.
Vừa lúc khu vực bên sông này chính là địa bàn của bọn họ.
Nhìn thấy bộ dáng bà chủ khom lưng uốn gối, mấy tên lưu manh mừng rỡ cười ha ha, Tiểu Đao vẫy vẫy tay, tâm tình rất tốt, “Cẩm lấy tiền, tôi nhớ rõ, hôm nay đại gia tôi là tới ăn cơm, bà không cần quan tâm.”
“Ôi, ôi……” Bà chủ sửng sốt, tiếp theo đó là thở dài, nghĩ đến hôm nay lại phải bị thịt một trận.
Nhưng nhóm người này nói xong, lại không có gọi món ăn, mà là trực tiếp nghênh ngang đi tới trong góc, mọi người nhìn theo, liền nhìn thấy đang đi đến một bàn bữa tiệc lớn của Tống Diệp, trong lòng không khỏi có chút lo lắng nữ sinh đơn độc này.
Nhưng đối mặt thế lực ác, lại không ai dám tiến lên ra mặt thay cô.
Bốp một tiếng, Tống Diệp chỉ cảm thấy cái bàn chấn động, tiếp theo liền có vài thân ảnh ngồi ở đối diện, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
Bình thường thấy du côn lưu manh, nữ sinh không phải lau nước mắt chính là xin tha, vừa rồi động tĩnh vỗ bàn càng là trực tiếp làm cả quán yên tĩnh không tiếng động, nhưng đám người Tiểu Đao đợi một lúc, lại phát hiện thiếu nữ bình thường không có gì lạ trước mắt vẫn sét đánh cũng không động đang ăn uống, biểu tình còn rất hưởng thụ.
Không chiếm được phản ứng trong dự kliến, trên mặt mấy người đối diện có chút xấu hổ, Tiểu Đao cười dữ tợn mở miệng, “Em gái nhỏ, lá gan không tồi, đợi lát nữa đi chơi với anh đi.” Nói xong, anh ta còn tự cho là đẹp trai huýt sáo với Tống Diệp, tiếp theo mấy người khác cũng đều lộ ra tiếng cười bỉ ổi.
Lúc này, thiếu nữ trẻ tuổi trong tiệm đều đã lần lượt đứng dậy rời đi, sợ đi chậm sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.
Nhưng Tống Diệp lại vẫn là thần sắc bình tĩnh ngồi ở chỗ đó ăn uống, thong thả ung dung, không chút hoang mang, giống như đã chặn lại với ngoại giới.
“Đại ca, con nhỏ này có phải bị điếc hay không?” Lúc này, lưu manh bên cạnh cũng buồn bực, vẫn là lần đâu đe dọa người bị làm lơ hoàn toàn như vậy.
Tiểu Đao nhướng mày, “Mặc kệ là kẻ điếc hay người mù, hôm nay đều phải ngoan ngoãn đi cùng ông đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.