“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết ở trong phút chốc phá tan nóc nhà, vang vọng toàn bộ nhà dân trong hẻm nhỏ.
Ai cũng không có thấy rõ ràng thủ pháp quỷ dị của Tống Diệp, chỉ thấy tay nhỏ mảnh mai nhu nhược kia, lại siết cánh tay thô tráng của Tiểu Đao ở trong lòng bàn tay, tùy ý xoay chuyển, âm thanh xương cốt vỡ vụn hết đợt này đến đợt khác, phối hợp tiếng kêu thảm thiết khó có thể khống chế của Tiểu Đao, ở dưới ánh đèn tối tăm, có vẻ đặc biệt thấm người.
Trong lúc nhất thời mấy người ở đối diện đều bị dọa ngốc, cũng không lo lắng đi cứu người, thẳng đến cả người Tiểu Đao đều xụi lơ ở trên mặt đất, mấy người khó khăn lắm đón được anh ta, nhìn cánh tay hình dạng vặn vẹo kia, đều là rùng mình.
“A, con nhỏ thúi, a, tao sẽ không tha cho mày, giết chết nó cho tao, giết chết nó!” Sắc mặt Tiểu Đao trắng bệch, che lại cánh tay, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, cắn răng kêu thuộc hạ tiến lên.
Lúc này mấy người kia mới giật mình, khuôn mặt dữ tợn nhào về phía Tống Diệp, “Con nhỏ thúi, mày tìm chết.”
Tống Diệp đầu kia lui về phía sau một bước, giật giật cổ tay, rượu đủ cơm no, tính toán vận động, luyện tập một chút, cằm tinh xảo vừa nhấc, mang theo vẻ cuồng vọng, “Cùng lên đi.” Giá trị vũ lực này, không cần đánh bại từng tên.
Lòng tự trọng của mấy gã đàn ông đã chịu khiêu chiến cực đại, lúc này đâu còn nghĩ đến cướp bóc, nắm tay lớn bằng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-tuong-anh-lai-thua-roi/420502/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.