Hiện tại Mục Dã gần như có thể sinh hoạt bình thường được rồi. Những vết thương sâu tận xương đã lên da non đỏ âu, hằn lên trên da thịt màu đồng của người đàn ông như những con rết. Mỗi lần nhìn thấy Dung Lạc đều không khỏi rùng mình run rẩy.
“Đừng nhìn nữa.”
Mục Dã kéo tay người con gái mỗi lần bôi thuốc cho hắn đều đỏ vành mắt ôm vào ngực dỗ dành nhưng chỉ đổi lại một cái trừng phạt ở trên eo, nơi không có bị thương của hắn.
“Buông em ra đi! Ngực anh còn chưa lành đâu!”
Dung Lạc vừa muốn mạnh mẽ thoát ra lại sợ động chạm đến vết thương của hắn mà gấp gáp nói.
“Không sao đâu.”
Vòng tay của người đàn ông cứng rắn như sắt thép. Dung Lạc không giãy ra được chỉ đành ngoan ngoãn để im cho hắn ôm. Trong lòng oán hận hắn không biết quý trọng thân thể.
“Ngày mai anh thật sự muốn đi báo cáo sao?Không đợi đến khi vết thương ở ngực lành hẳn rồi mới đi? Lỡ tên kia đến khiêu khích anh thì sao?”
Dung Lạc càng nói càng thấy lo lắng. Hiện tại cứ nghĩ đến gã đàn ông ghê tởm kia là dạ dày cô lại cuồn cuộn lên, không nhịn được đưa tay che miệng. Bởi vì cô chôn mặt trong lòng ngực người đàn ông nên chủ nhân của nó không có nhìn thấy biểu hiện của cô.
“Không sao đâu. Nếu hắn dám đến tôi sẽ lại cho hắn nằm thêm vài tháng trên giường nữa.”
Nếu được thì tôi không ngại cho hắn nằm liệt cả đời. Mục Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2660083/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.