So với Dung Lạc, những người quanh năm chỉ sống trên đảo, bị gò ép trong một khoảng nhỏ không đáng kể còn chẳng dám bước chân đi đâu, còn bị gió biển táp đến đen thui, trên da lúc nào cũng nhuốm một lớp muối thì sự cảm khái đó lại càng nhiều hơn. Tuy còn chưa biết cuộc sống sau này thế nào, nhưng chung quy ra họ cảm thấy tương lai nhất định sẽ đặc biệt tốt, đặc biệt tốt, đặc biệt tốt.
Việc quan trọng phải nói ba lần mới thể hiện được cái sự quan trọng của nó.
Hiện tại họ cảm thấy cái nắng chiếu trên da không còn gắt như trước, cái lạnh đêm đến cùng chỉ là ở mức độ mát mẻ, lại còn không phải lo vấn đề lúc nào nữ tánh trong làng sẽ bị bắt đi, những đứa trẻ có thể tự do chơi đùa, không sợ đụng chạm với những người trong căn cứ… Toàn là chuyện tốt thôi. Những con người chất phát kia một chút đều không nghĩ đến lỡ như nơi này không khai hoang được, cái ăn không đủ thì làm sao duy trì cuộc sống. Hiện tại họ đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Dù cho tất cả chỉ là một khắc mộng huyễn lướt qua họ cũng mãn nguyện.
Có câu nói chẳng sai, nghèo khổ mà được tự do còn hơn là suốt đời sung túc mà gò bó, làm cái gì cũng phải nôm nớp lo sợ. Tâm lý thoải mái chính là nhu cầu con người luôn hướng tới cho dù là bần cùng hay giàu sang. Có lẽ có nhiều người lúc đầu không lý giải được thì sau này họ cũng sẽ nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659940/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.