"Nó là một loại thực vật sinh sản đơn bào, nhân giống bằng cách phát tán bào tử nấm sau khi trưởng thành. Bào tử nấm không cần thiết phải được sinh trưởng liền. Nếu môi trường không thích hợp cho nó nảy mầm thì nó sẽ ngủ đông ở đó, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ phá đất chui ra."
Dung Lạc gật đầu nhận đồng còn không quên nói thêm. Nhưng nghĩ đến gì đó, cô không khỏi thở dài: "Có điều muốn chúng sinh trưởng thì phải có bào tử nấm mới được. Tuy tận thế đến đã thay đổi hoàn toàn hoàn cảnh trên trái đất, nhưng tôi không nghĩ thứ nấm mà tôi nói sẽ bị tuyệt chủng đâu, chỉ là không biết nơi này có không nữa. Dù theo tôi biết thì môi trường rừng rậm tự nhiên thế này là thích hợp cho nó sinh trưởng nhất."
Cô chỉ lo nói mà không nhận ra mười đôi mắt xung quanh đã nhìn mình bằng nhiều cái vẻ kỳ dị không giống nhau. Không, có lẽ Dung Lạc đã biết, nhưng cô lại xem như không thấy. Bởi vì cô biết có những tri thức sau đó nữa cô thể hiện ra sẽ càng khiến người kinh ngạc. Thay vì để ý hay mất công giải thích thì cứ như trước đây đi, để họ im lặng chấp nhận là được rồi. Cô nghĩ họ sẽ không chủ động hỏi cô đâu nên cô cũng xem như không biết. Ngược lại là biểu tình của mấy già làng kia khiến cô để ý hơn nhiều nhưng cô cũng chẳng biểu hiện ra điều gì lúc này cả.
Nhưng lúc nói đến đây Dung Lạc lại không nghĩ đến một chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659938/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.