Sau khi hội ý, đám người Mục Dã quyết định theo đường hầm bên dưới mặt đất để đi thông đến cái hồ.
“Nơi này lạ nhỉ?”
Khương Lý vừa đi vừa ngó nghiêng khắp nơi. Hắn trông có vẻ rất thích thú với nơi này. Chắc thật sự là đã chán lắm rồi.
“Nơi này trước đây là hang ổ của một đám trùng giáp, sau đó bị chúng tôi thanh tẩy hết thì để không. Nếu sau này cậu nhàm chán thì có thể xuống đây đi dạo một vòng.”
Ngạo Tề cười trêu.
Ấy thế mà Khương Lý còn rất nghiêm túc gật đầu thụ giáo. Rõ ràng hắn cũng đang có ý đó.
“Khi cậu xuống hồ đừng có liều lĩnh bơi đi quá xa. Lỡ có chuyện thì chúng tôi còn ném bom yểm trợ cậu được.”
Ngạo Tề vẫn không nhịn được căn dặn lại lần nữa.
“Tôi tự biết chừng mực.”
Khương Lý không sao cả nói.
Ngạo Tề nhún vai. Mạng là của hắn, hắn không ngại thôi chứ ai ngại giùm hắn được.
“Khương Lý, cậu chỉ có một mình? Không còn người thân?”
Đới Mặc bỗng nhiên hỏi một câu khiến đám người không khỏi qua quay nhìn hắn, còn có nhìn Khương Lý.
Khương Lý có vẻ cũng bị hắn hỏi quá bất ngờ mà khựng lại một chút. Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng: “Tôi có. Tôi không chỉ còn cha mẹ mà còn có cả ông nội.”
“Vậy sao cậu lại muốn ở lại đây? Cho dù cậu có gặp chuyện gì khó giải quyết thì vẫn còn người thân chống đỡ. Cậu cũng đâu thể nào hoàn toàn bỏ mặc bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659876/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.