Chương trước
Chương sau
Sau khi hội ý, đám người Mục Dã quyết định theo đường hầm bên dưới mặt đất để đi thông đến cái hồ.

“Nơi này lạ nhỉ?”

Khương Lý vừa đi vừa ngó nghiêng khắp nơi. Hắn trông có vẻ rất thích thú với nơi này. Chắc thật sự là đã chán lắm rồi.

“Nơi này trước đây là hang ổ của một đám trùng giáp, sau đó bị chúng tôi thanh tẩy hết thì để không. Nếu sau này cậu nhàm chán thì có thể xuống đây đi dạo một vòng.”

Ngạo Tề cười trêu.

Ấy thế mà Khương Lý còn rất nghiêm túc gật đầu thụ giáo. Rõ ràng hắn cũng đang có ý đó.

“Khi cậu xuống hồ đừng có liều lĩnh bơi đi quá xa. Lỡ có chuyện thì chúng tôi còn ném bom yểm trợ cậu được.”

Ngạo Tề vẫn không nhịn được căn dặn lại lần nữa.

“Tôi tự biết chừng mực.”

Khương Lý không sao cả nói.

Ngạo Tề nhún vai. Mạng là của hắn, hắn không ngại thôi chứ ai ngại giùm hắn được.

“Khương Lý, cậu chỉ có một mình? Không còn người thân?”

Đới Mặc bỗng nhiên hỏi một câu khiến đám người không khỏi qua quay nhìn hắn, còn có nhìn Khương Lý.

Khương Lý có vẻ cũng bị hắn hỏi quá bất ngờ mà khựng lại một chút. Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng: “Tôi có. Tôi không chỉ còn cha mẹ mà còn có cả ông nội.”

“Vậy sao cậu lại muốn ở lại đây? Cho dù cậu có gặp chuyện gì khó giải quyết thì vẫn còn người thân chống đỡ. Cậu cũng đâu thể nào hoàn toàn bỏ mặc bọn họ.”

Đới Mặc có vẻ không có bất ngờ gì, nghe vậy thì hỏi tiếp. Thái độ của hắn rất bình thường nên không ai biết hắn nghĩ gì khi bỗng dưng lại hỏi chuyện này cả. Tựa như chỉ là buộc miệng hỏi thôi.

“Tôi lớn rồi, muốn ở đâu thì ở đó. Thời đại nào rồi còn ở bên cạnh người thân chứ.”

Khương Lý lại nói rất đúng tình hợp lý.

“Lỡ người thân cậu muốn cậu trở về?”

Đới Mặc giống như phải hỏi cho hết mới chịu thôi.

“Tôi sẽ không gây phiền phức cho mấy anh. Nhưng tôi sẽ không về.”

Khương Lý tự nhiên lý giải được ý đồ của Đới Mặc. Nhưng nam nhân có chuyện nên làm và không nên làm. Tựa như hắn nói, hắn lớn rồi, không phải con nít mà bám người thân. Thời đại này mỗi đứa trẻ cũng đều được nuôi dưỡng độc lập, làm gì có chuyện dính lấy người hay bị người quản. Cho dù nhà hắn không bình thường thì cũng vậy thôi.

“Cậu tự có chừng mực là được rồi. Tôi cũng không phải muốn đuổi cậu.”

Hắn lại làm gì có cái quyền đó chứ. Bản thân hắn có khác gì Khương Lý đâu. Không, hắn so với Khương Lý khác hơn, nhưng nó lại không khiến cho hắn có quyền nói chuyện hơn mà còn khó xử hơn nữa ấy chứ.

“Đến nơi rồi.”

Mục Dã lạnh lùng lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện này, mắt nhìn cửa hang đã hiện ra phía trước, trên mặt không có biểu tình gì đáng nói.



“Cẩn thận một chút!”

Ngạo Tề trước khi Khương Lý xuống nước lại dặn lần nữa.

“Tôi không phải trẻ con mà.”

Khương Lý nhỏ giận oán thầm.

Bốp!

“Cái thằng này!”

Ngạo Tề không nhịn được đập cho hắn một cái rõ kêu.

Khương Lý biết họ chỉ là lo lắng cho mình, nhưng hắn không phải là người lỗ mãng, cũng ngại người khác bịn rịn như vậy. Cho nên hắn né tránh cái tay lại muốn đánh xuống của Ngạo Tề nữa, thả người ùm một tiếng rơi xuống nước.

“Tên nhóc này thật bộp chộp.”

Ngạo Tề không nhịn được nói, nhưng mắt lại vẫn dán chặt vào mặt nước phía trước, trong nhất thời trở nên sắc bén dị thường. Tựa như chỉ cần bên dưới có bất cứ động tĩnh gì hắn sẽ ngay lập tức làm ra phản ứng trước tiên.

Lần này Khương Lý xuống nước trừ nữ tánh trong nhóm thì tất cả nam tánh đều đi theo. Tuy miệng nói họ cùng ngôi làng là một nhưng những chuyện thế này họ đều sẽ tự giải quyết một mình, sẽ không để cho dân làng nhúng tay. Đành chịu thôi, những người kia giống như là thường dân trong một đám dị năng giả, không thể đánh đồng được. Mỗi người đều có một trách nhiệm riêng. Họ phụ trách bảo vệ, người trong làng phụ trách xây dựng, không có gì để mà dị nghị hết. Lần này họ đều xuất lực một phần là để hỗ trợ, nhưng nhiều nhất còn không phải là muốn nhìn xem con cá Dung Lạc nói kia sao. Cái con đó chỉ có mỗi mình Dung Lạc từng thấy, cũng không rõ cô làm sao thấy, nhưng mà Dung Lạc sẽ không nói dối.

Thời gian từng chút một trôi qua, họ đều không rõ Khương Lý đã bơi đến đâu rồi. Từ khi xuống nước vẫn không có thấy hắn trồi lên lần nào. Tên nhóc này nếu không phải lỗ mãng thì chính là thật sự có năng lực hơn người. Sau khi bọn họ biết hắn có dị năng, còn là nước thì có rất nhiều chuyện đã được lý giải. Tựa như hắn làm sao cầm máu được. Máu cũng là một dạng của nước. Nếu hắn có thể có năng lực này, còn rất đặc biệt thì điều khiển chút máu không chảy ra bên ngoài thật ra không phải không được. Còn có việc hắn ở dưới nước ngâm lâu như vậy mà không bị cá rỉa. Năng lực của hắn còn có tính công kích, càng không phải hạng tép rui. Không bị cá ăn thịt thì chính là do bản lĩnh của chính hắn chứ không phải do may mắn.

Cũng đúng, nào phải ai cũng sẽ dựa vào may mắn mà sống sót giống như Đới Mặc chứ.

Đã mười phút trôi qua mà mặt nước vẫn phẳng lỳ như vậy.

Đám người chỉ lo nhìn chằm chằm vào hồ nước, cũng không có tâm tình đi nhìn xem hoàn cảnh xung quanh. Nếu không phải sợ nguy hiểm, cảnh sắc của cái hồ này không thể nói là không đẹp, ngược lại, nó còn rất mỹ lệ. Buổi trưa ánh nắng phải chiếu trên mặt hồ óng ánh đẹp vô ngần.

Nhưng đã biết bên dưới có một con cá lớn, họ nhìn mặt nước tuy phản chiếu bầu trời trong xanh nhưng thật ra đen ngòm lại thấy lạnh cả người.

Chỉ có tên điên Khương Lý mới có ý tưởng đi xuống nhìn xem.

Bỗng nhiên dị biến phát sinh!

Rầm! Phốc! Bùm!

Một loạt tiếng động vang lên, theo cùng là hình ảnh Khương Lý từ dưới hồ đạp nước phóng mạnh lên trời. Chưa hết, gần như là đuổi theo sát nút hắn là một con cá lớn… Có lẽ Dung Lạc miêu tả không sai, nhưng mà khi dùng thị giác của chính mình để quan sát thì sự chấn động đó lại lớn hơn nữa rồi. Đó là một con phải lớn như cá kình đại dương nhưng thân hình lại trơn tuột rất nhiều, giống cá trê. Hai cái râu dài cả mét theo hành động của nó lay động, muốn đớp lấy cái con mồi bỗng nhiên xuất hiện trong địa bàn của nó còn dám chạy kia.

Phốc!

Bùm!

Khương Lý trong cái trợn mắt há hốc mồm của mọi người rớt tủm xuống nước lại sau khi thoát khỏi cái miệng cá to khủng bố kia.

“Khương Lý! Mau trở lại!”

Giọng Ngạo Tề to nhất, cũng sớm nhất vang lên.

Khương Lý lúc này rõ ràng đã biết con cá kia không thân thiện. Hắn như một con trạch đều nhanh không kém lao vút về phía họ. Phía sau hắn, con cá lớn kia phủ phục dưới mặt hồ cũng đuổi theo không bỏ.



“Mọi người cẩn thận một chút, tùy thời lùi về!”

Mục Dã vừa dặn dò đám người vừa rút chốt một quả lựu đạn ra sau đó lấy đà ném mạnh về phía bóng đen đang đuổi theo Khương Lý.

Bùm!

Ào rào rào!!!

Tại nơi hắn ném, một cột nước lớn do bom nổ mạnh mẽ phóng thẳng lên trời.

Không biết có tạo nên được hiệu quả gì không nhưng Khương Lý vẫn còn đang thuận lợi bơi về, chưa có bị cá đớp. Hắn bơi thật sự là nhanh. Còn con cá kia đã lẫn dưới nước rồi, họ nhìn không thấy nữa.

Phốc!

Bỗng nhiên họ thấy Khương Lý đang bơi bất ngờ đập mạnh vào mặt nước trước mặt mình. Từ chỗ đó phun lên một cột nước cao tận năm bảy mét, bản thân hắn thì theo cột nước phóng lên trời.

Khi mọi người còn chưa hiểu gì thì một cái miệng lớn với hai cọng râu rủ xuống dựng ngược lên, tựa hồ là nuốt luôn cột nước vào bụng, rõ ràng đã phủ phục bên dưới muốn thừa cơ đớp Khương Lý lần nữa.

Thì ra hành động trước đó là do Khương Lý biết con vật này sắp tập kích hắn.

Khương Lý sau khi được cột nước đưa lên trên không cũng không có chút nào ỷ lại cột nước sẽ bảo vệ được mình. Hắn hành động lưu loát không chút ngừng lại chân đạp lên đỉnh cột một cái, mượn đà phóng mạnh qua người con cá, hướng về phía bờ chạy đi.

Đám người nhìn hắn diễn một màn đạp thủy vô ngân chạy như bay về bên đây, phong thái tuy không có tiêu sái như Dung Lạc cũng không nhàn nhã như cô nhưng ít nhiều vẫn là có chút bản lĩnh thì không khỏi trầm trồ. Dù ai nấy đều đang đổ mồ hôi hột vì hắn.

“Dị năng của hắn rất mạnh.”

“Còn phản xạ rất nhanh.”

Ai đó còn có tâm tình bình phẩm người khác vào lúc nguy cấp này nữa.

“Mục Dã! Ném một quả xuống dưới chân tôi!”

Khương Lý nào biết gì, bỗng nhiên đối với Mục Dã hô to lên.

“Tới!”

Mục Dã không nói hai lời rút chốt rồi mạnh mẽ ném quả lựu đạn đi. Hắn cũng không hỏi Khương Lý phải ném chỗ nào, bao giờ lại ném mà dựa vào trực giác của mình để ném đi. Phải biết rằng Khương Lý lúc này còn đang chạy. Hành động của hắn thật sự là không để cho người ta kịp phản ứng.

Nhưng chính là thời điểm hắn ném ra, Khương Lý hú lên một tiếng rồi chuyển hướng nhảy phốc qua bên trái.

Mà vị trí quả lựu đạn đáp xuống vừa hay lại chính là bước chân cuối cùng của hắn.

Bùm!

Gào!

Theo tiếng nổ vang lên, họ giống như nghe thấy tiếng con vật kia gào lên đau đớn. Có vẻ Mục Dã đã ném trúng nó rồi.

Ào ào ào!!

Bỗng nhiên mặt nước bị khuấy động, con cá lớn hùng hổ nhảy phốc lên khỏi mặt nước. Cái miệng lớn của nó hướng về phía họ rú lên thứ âm thanh họ nghe không rõ lắm. Nhưng họ chắc chắn là nó đang rất tức giận, đang oán hận hay đang thị uy với họ gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.