Chương trước
Chương sau
Khương Lý lập tức phản bác. Hắn không khỏi yếu xìu nói: "Tôi không phải chỉ là chấn động chút thôi sao... Cũng phải, bảo sao các anh lại chỉ có nhiêu đây nhiều. Tuy tôi rất tò mò chuyện gì xảy ra mà để cho mọi người phải bỏ cả thân phận ẩn cư ở đây, nhưng bản thân tôi cũng có quá khứ, sao mặt dày dò hỏi mọi người chứ. Lại nói, làm sao tôi dám khinh thường mọi người. Nhìn xem nơi này đi... Nói chung sẽ không có chuyện tôi chạy ngược ra đâu! Mấy người không được đuổi tôi đi đó! Tôi rất là giỏi! Còn có dị năng nữa! Tuy không phải là thiếu tá trung tá gì như các anh nhưng tôi nhất định không phải cục nợ! Nhất định có thể giúp ích được cho các anh!"

"Khoan khoan!!"

Ngạo Tề thấy hắn càng ngày càng kích động thì vội vàng đưa tay ra ngăn lại. Sau đó biểu tình hắn quái dị nhìn Khương Lý ngờ vực hỏi: "Cậu nói cậu có dị năng?"

"Đúng á!"

Khương Lý có vẻ mới nãy không phải nói lỡ miệng, cho nên vừa nghe hỏi lại đã lập tức đáp phải một tiếng.

Ừ thì hắn tiêu sái thật đó, nhưng bọn họ thì không thể được như vậy rồi.

"Cậu đừng có nói đơn giản vậy được không?"

Ngạo Tề thiếu điều muốn đỡ trán: "Có dị năng là cái chuyện nói ra nghe dễ vậy sao? Thời buổi này có dị năng là chuyện sừng lân phượng giáp, tựa như thân phận tiến sĩ của Trình Liên, đều là báu vật của một căn cứ. Cậu chạy ra ngoài thì thôi đi, nói đổi căn cứ sao nghe nó nhẹ nhàng thế!"

"Không phải anh ta cũng chạy ra rồi đó sao!?"

Khương Lý vừa nghe đã lập tức nóng đầu lên vừa chỉ vào Trình Liên vừa phản bác. Sau đó hắn mới phản ứng, lại lý giải được hết những lời Ngạo Tề nói mà bày tỏ bản thân không đồng ý: "Có phải mọi người hiểu sai về dị năng giả hay không vậy?"

"Tuy rằng dị năng hiện tại rất hiếm, thế nhưng dị năng được coi trọng là vì nó mang đến ưu thế to lớn. Nếu đem một người có dị năng và một người chưa trải qua huấn luyện đặt ở cùng chỗ thì dị năng giả sẽ thắng. Nhưng chưa nói dị năng giả cũng có mạnh có yếu, cho dù có dị năng công kích thì vẫn chưa chắc hơn được những quân nhân được đào tạo ưu tú. Tựa như tôi nói hiện tại tôi đánh không lại vài người trong số các anh vậy. Dị năng không phải toàn năng, càng không phải tồn tại vừa sinh ra đã vượt qua người khác chứ chưa nói nhân loại hiện tại cơ năng được cường hóa đến một mức độ kinh người rồi."

"Năng lực của tôi đúng là có chút đặc thù, được coi trọng trong căn cứ thật. Nhưng nó không đến nổi khiến tôi phải tự đề cao mình như vậy đâu."

Tóm lại là hôm đó Khương Lý nói thật nhiều, cũng ra sức thuyết phục bọn họ không nên quá coi trọng hắn. Đám người tuy không phải quá mức tin tưởng tất cả nhưng cũng không có bày tỏ thái độ gì quá mức. Khương Lý vẫn tiếp tục được ở lại hòn đảo. Tạm thời mọi người đều không nhắc đến việc Khương Lý sẽ thật sự ở lại nơi này hay không. Nhưng đối với việc thu nhận được một tài năng đặc biệt mọi người vẫn là vui lòng tiếp thu. Lại nói về Khương Lý, có vẻ sau khi giải bày với họ xong thì hắn trở nên càng thêm vô tư. Hắn đã xem mình là một thành viên của nơi này, lại đối với ngôi làng sinh tâm tò mò không nói sao cho hết, từ đó bắt đầu không ngừng chạy đông chạy tây, nhìn chỗ này xem chỗ kia, không lúc nào yên tĩnh. Không biết hắn có tìm hiểu được gì hay không nhưng không đến mấy ngày đã lăn lộn rất tốt với người trong thôn rồi.

Nhìn cái mặt hắn thì không ai là không biết hắn đang đánh cái chủ ý gì nhưng không có tiếng nói dị nghị nào vang lên hay mở miệng ngăn cản hết. Dù sao nếu Khương Lý đã quyết định ở lại, trở thành một người của họ, ngôi làng lại cùng họ là một thể, không có phân chia. Khương Lý nếu có thể từ trong làng tìm được bạn đời vừa ý thì cứ kệ hắn thôi.

May mắn là hắn không có tỏ ra háo sắc giống như Chiến Hạo trước đây nên họ cũng yên tâm.

"Nhà của cậu đã xây xong chưa?"

Hiện tại Khương Lý đang ở cùng Đới Mặc. Bản thân họ đều có một căn nhà riêng cho mình, cho nên Khương Lý cũng không ngoại lệ. Từ lúc bắt đầu hắn đã hăng hái bắt tay vào dựng nhà rồi.

"Dựng xong rồi. Buổi chiều tôi sẽ dọn vào."

Hắn vừa nhai vừa đáp.

"Đúng rồi, cái hồ bên kia có phải mọi người không hề đụng tới không?"

Bỗng nhiên Khương Lý lại nhắc đến cái hồ, đám người nhất thời không hiểu vấn đề đều quay đầu nhìn hắn.

"Tôi định xuống đó xem thử."

"Hả?"

Dung Lạc lại bất ngờ so với đám người phản ứng sớm hơn, cũng lớn bất thường khiến đám người không khỏi dời mắt qua nhìn cô. Nhưng Dung Lạc không có để ý mà chỉ nhìn Khương Lý hỏi lại: "Anh chắc chắn đấy à?"

Dung Lạc không nghĩ Khương Lý không biết cái hồ đó đang được giới nghiêm.

"Đúng vậy. Dị năng của tôi là nước. Tuy không thể nói rõ ràng cho mọi người nhưng tôi rất mạnh khi ở dưới nước. Cái hồ đó nhất định không đơn giản, tôi muốn xuống xem thử, sẵn tiện kiểm tra cho mọi người luôn."

Khương Lý gật đầu bỏ đũa xuống đáp. Hắn rất ít khi để lộ ra biểu tình này cho nên họ hiểu được hắn là thật sự nghiêm túc.



"Không phải tôi muốn ngăn anh. Nhưng mà tôi phải nói trước, bên dưới có một con cá lớn phải bằng một phần ba, một phần tư cái hồ đó. Nó còn rất hung dữ, anh chắc muốn xuống?"

"Sao cô biết vậy?"

Ngạo Tề là người đầu tiên lên tiếng hỏi. Hắn mới nghe chuyện này lần đầu. Nào chỉ hắn, mấy người xung quanh đều một bộ muốn nghe rõ ràng nhìn cô.

Dung Lạc lại đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang ung dung ăn cơm. Không phải cô đã nói với hắn rồi sao? Chẳng lẽ hắn không nói với họ?

"Tôi quên."

"..."

Dung Lạc cạn lời. Cô đành phải tự mình nói: "Tôi nhìn thấy."

"Cho nên tôi mới bảo không cho đụng đến cái hồ đó."

"Không đụng đến thì chúng tôi biết lâu rồi, nhưng ai biết..."

Ngạo Tề thật sự là chịu với hai vợ chồng này.

"Bữa tôi còn định xuống thử đấy."

Dung Lạc bật cười khi nghe hắn nói vậy. Cô không xuống thì thôi chứ hắn... Cô không phải không biết nhân loại ở thời đại này cực kỳ bài xích xuống nước. Ngạo Tề có phải nói chơi hay không thì cô vẫn cảm thấy may mắn vì hắn chưa có xuống.

"Tôi vẫn muốn thử xem!"

Khương Lý thế mà vẫn kiên trì.

"Ở trong làng không có nhiều chuyện để làm, tôi cảm thấy tôi nếu không làm gì tôi sẽ mốc meo. Hiện tại tôi đã hiểu những lời Ngạo Tề nói hôm đó bên bìa rừng. Tôi cảm thấy nhiệt huyết nam nhi của tôi sắp tắt đến nơi."

"Phụt!"

Đám người nghe cách nói hài hước của hắn thì đều cười lên.

"Nếu cậu cảm thấy chán thì ra ngoài đảo bơi một vòng đi."

Ngạo Tề trêu chọc nói.

"Sao anh biết tôi không có?"

Ai biết hắn lại nói vậy, chọc cho Ngạo Tề đờ người ra một lúc. Đám người cũng đồng thời nhìn Khương Lý với ánh mắt quái lạ.

"Cậu ngại mệnh mình dài à?"

Ngạo Tề rặng nữa ngày mới ra được một câu này.

"Làm gì có! Tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi!"

"Tôi thấy cậu là cảm thấy cuộc đời này quá chán."

"Thì đúng là chán thiệt chứ nói!"

"..."



"Ha ha ha..."

Dung Lạc không nhịn được ôm bụng cười. Hại người đàn ông bên cạnh phải đặt đũa xuống giúp cô đỡ lưng.

"Nếu anh vẫn muốn xuống thì cứ xuống thôi. Nhưng tôi không phụ trách được cái hồ đó đâu đấy."

"Cô nói cứ như cô phụ trách được cái biển ngoài đảo kia vậy."

Khương Lý không kịp nghĩ ngợi theo bản năng phản bác. Mà cho dù hắn có nghĩ thì hắn vẫn không cảm thấy mình nói sai. Hắn không phải không biết Dung Lạc không bình thường, nhưng hắn lại không liên tưởng đến rộng như vậy. Hắn chỉ nghĩ đến cả hắn có độ cảm chi với nước mạnh như vậy còn không dám nói quản được tất cả nước trong biển kia.

Thế nhưng lời hắn nói ra thật lâu đều không có người hưởng ứng cùng hắn, còn nhìn hắn như đồ ngốc nữa. Đương nhiên là trừ Đới Mặc cũng không rõ ràng như hắn rồi.

"Mấy người nhìn tôi vậy là sao?"

Khương Lý khó hiểu hỏi.

"Tôi thấy cậu đúng là ngáo đá."

Ngạo Tề không nhịn được phun tào hắn.

"Tôi nói sai gì à?"

"Không có gì hết."

Dung Lạc lại thay Ngạo Tề đáp lời. Biểu tình của cô đặc biệt bình tĩnh, cứ như cô thật sự không quản được cái biển kia vậy. Mặc kệ nhìn thấy Khương Lý đã bắt đầu nghi ngờ lên nhìn mình thì cô đều không định nói gì thêm.

"Đến lúc đó mấy anh đi cùng anh ta đi, có gì còn hỗ trợ được."

Dung Lạc ngược lại nhìn đám đàn ông căn dặn.

"Cô thật sự không trị được cái hồ đó? Là do nước khác tính chất sao?"

Trình Liên vẫn có điều không nhịn được tò mò hỏi. Khương Lý cũng nhìn tới.

"Tôi đặc biệt là vì biển, không phải vì nước."

Dung Lạc không phải thật muốn giấu giếm chuyện này nhưng cô lại xem nhẹ ánh mắt của hắn mà chỉ nhìn Trình Liên đáp lời.

Trình Liên ồ lên, có vẻ đã hiểu.

"Tôi không biết nó có liên quan không, nhưng mà tôi không bận tâm lắm."

Dung Lạc hơi hơi sửa lời.

"Đợi cô sinh xong nếu có hứng thú thì đi thử chút đi."

Trình Liên nói vậy thôi nhưng mà thật ra không phải quá hi vọng Dung Lạc sẽ thử. Cả cái địa cầu này đều là nước, Dung Lạc đã muốn làm bá chủ thế giới rồi, chấp nhặt chi một cái hồ nhỏ. Trên trái đất này liệu có được bao nhiêu cái hồ đâu chứ. Có lẽ trong nhận thức của Trình Liên thì chỉ có mỗi cái hồ này thôi.

"Đến lúc đó lại nói đi."

Dung Lạc qua loa nói. Trình Liên thấy cô như vậy thì nghĩ có lẽ cô thật sự không có để tâm chuyện này.

Rốt cuộc thì Khương Lý vẫn muốn xuống hồ xem thử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.