Khương Lý lập tức phản bác. Hắn không khỏi yếu xìu nói: "Tôi không phải chỉ là chấn động chút thôi sao... Cũng phải, bảo sao các anh lại chỉ có nhiêu đây nhiều. Tuy tôi rất tò mò chuyện gì xảy ra mà để cho mọi người phải bỏ cả thân phận ẩn cư ở đây, nhưng bản thân tôi cũng có quá khứ, sao mặt dày dò hỏi mọi người chứ. Lại nói, làm sao tôi dám khinh thường mọi người. Nhìn xem nơi này đi... Nói chung sẽ không có chuyện tôi chạy ngược ra đâu! Mấy người không được đuổi tôi đi đó! Tôi rất là giỏi! Còn có dị năng nữa! Tuy không phải là thiếu tá trung tá gì như các anh nhưng tôi nhất định không phải cục nợ! Nhất định có thể giúp ích được cho các anh!"
"Khoan khoan!!"
Ngạo Tề thấy hắn càng ngày càng kích động thì vội vàng đưa tay ra ngăn lại. Sau đó biểu tình hắn quái dị nhìn Khương Lý ngờ vực hỏi: "Cậu nói cậu có dị năng?"
"Đúng á!"
Khương Lý có vẻ mới nãy không phải nói lỡ miệng, cho nên vừa nghe hỏi lại đã lập tức đáp phải một tiếng.
Ừ thì hắn tiêu sái thật đó, nhưng bọn họ thì không thể được như vậy rồi.
"Cậu đừng có nói đơn giản vậy được không?"
Ngạo Tề thiếu điều muốn đỡ trán: "Có dị năng là cái chuyện nói ra nghe dễ vậy sao? Thời buổi này có dị năng là chuyện sừng lân phượng giáp, tựa như thân phận tiến sĩ của Trình Liên, đều là báu vật của một căn cứ. Cậu chạy ra ngoài thì thôi đi, nói đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659878/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.