Trình Liên cẩn thận mô tả công tác cho hắn.
Mục Dã sắc mặt nghiêm nghị phía sau khẩu trang không có nói gì mà nghiêm túc gật đầu.
Trình Liên không biết hắn có thật sự ổn không, nhưng nghĩ đến hắn là đỡ con mình chứ chẳng ai, dù có không được cũng phải được rồi. Hắn lại không có nói không làm được mà vẫn còn kiên trì thì có lẽ không sao đâu.
“Bắt đầu thôi.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay dùng lực vừa đủ vuốt từ trên xuống dưới bụng bầu của Dung Lạc. Bàn tay hắn đặt trên bụng bầu cảm nhận đứa nhỏ đang chuyển động theo chiều hướng tốt, sắc mặt cũng không khỏi thả lỏng.
“Dung Lạc, hít sâu! Rặn!”
“Wmmmmm…!”
“Đúng rồi! Tốt lắm! Nào hít vào thật sâu, thở ra chậm thôi. Dữ sức.”
“Mục Dã, đã nhìn thấy đầu chưa!?”
“Thấy một chút.”
Người đàn ông đầu đầy mồ hôi cũng không kém người con gái cắn răng nói. Theo từng cái vuốt xuống của Trình Liên thì hắn lại càng thấy rõ hơn một chúm tóc đen. Ánh mắt hắn nhu hòa đi. Mồ hôi đổ trên trán vô tình rơi vào mắt hắn khiến nó cay cay, hơi ướt. Hắn lại cố gắng không để cho bản thân run tay. Bàn tay quanh năm cầm lựu đạn không sao lại vì đỡ đứa con đầu lòng mà cảm thấy vất vả.
“Lại tới! Hít sâu! Dùng sức!”
“Aaaaa…!”
“Ra rồi!”
“Tốt lắm! Lần nữa đi Dung Lạc!”
“Aaaaa…!!!”
Âm thanh của Dung Lạc tựa như muốn xuyên thấu trời xanh, khiến một đám chim muông bay tan tác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659872/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.