Mục Dã khẽ đáp lại. Chuyện này họ đã nghĩ hai tháng rồi, đương nhiên là đã sớm nghĩ ra, đều quyết định tốt.
“Mục Lam… Hải mặc thâm lam. Cũng hợp với nó quá đi.”
Trình Liên thầm thì.
“Chứ còn gì nữa. Vừa sinh ra đã giông gió như vậy rồi. Không khéo nó sẽ tung hoành biển cả ấy chứ.”
Ngạo Tề trong lúc nhất thời đã vô tình nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người cũng như nhìn thấu tương lai của đứa nhỏ vừa mới chào đời kia. Nhưng hắn thề, lúc đó hắn chỉ nói đùa.
“Để tôi đi nhờ người trong làng nấu ít canh gà tẩm bổ cho Dung Lạc.”
Dung Tình vừa nói vừa đưa đứa nhỏ Tống Hà cho cha nó.
“Cậu vào với vợ con đi, chuyện bên ngoài không cần cậu lo.”
Ngạo Tề nói với hắn.
Mục Dã cũng không tính đi lâu, đưa đồ trên tay cho hắn rồi quay lại phòng.
Việc hắn làm đầu tiên là dùng khăn lau sơ qua thân hình mướt mồ hôi của người con gái rồi bế cô đến phòng ngủ của họ. Trước đó hắn đã bế đứa nhỏ Mục Lam kia về trước rồi. Đứa nhỏ ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ chúm chím khẽ mím. Lại thở từng miếng, cánh mũi phập phồng trông thật đáng yêu. Bởi vì là sinh thường nên nó rất nhanh nảy nở lên, không có như những đứa trẻ sinh mổ phải ba ngày mới đẹp lên được. Hiện tại đã có thể nhìn thấy sự trắng nõn mũm mĩm của nó rồi.
Dung Lạc có vẻ rất mệt, mặc cho hắn lăn lộn lâu như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659870/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.