Quân địch là có chuẩn bị mà đến, hỏa lực thực hung mãnh, cô mới vừa thấy thân ảnh của Lục Sính, liền nghe trên bầu trời vang lên tiếng vèo vèo.
Ngửa đầu nhìn, thấy một viên đạn pháo hướng về phía bọn họ bên này bay tới, cô mở to hai mắt nhìn, hoang mang rối loạn bò dậy chạy đến bên người Lục Sính.
Khoảng cách càng ngày càng gần, không khí phảng phất như đọng lại, cô muốn kêu Lục Sính hãy chạy mau đi, nhưng há miệng mới phát hiện mình một cái âm thanh cũng phát không ra được.
Cô cũng không biết chính mình lấy dũng khí từ nơi nào, kém hai ba mét mà cư nhiên cô nhảy lên chắn phía sau lưng Lục Sính.
Theo sau liền vang lên thanh âm ầm ầm, cô ngược lại cười cười.
Khả năng cô chính mình cũng chưa từng nghĩ đến, cư nhiến có một ngày mình sẽ cứu Lục Sính một mạng.
Sau đó cô cái gì cũng không biết, tỉnh lại thấy mình đang ở bệnh viện của Trì Châu phủ.
Mở to hai mắt thấy một tên nam nhân râu ria xồm xoàm, nhìn kỹ ra mới biết đây là Lục Sính.
Cô duỗi duỗi tay, Lục Sính vừa mừng vừa sợ nắm lấy tay cô, hô:
"Bác sĩ, mau, mau kêu bác sĩ."
Tô Cảnh Vân là bác sĩ chủ trị, kiểm tra một phen xác định cô đã không còn gì nguy hiểm cả.
Cô từ miệng Lục Sính mới biết được, chính mình thế mà đã hôn mê ba tháng rồi.
Phía sau lưng đại diện tích chỉ bị thương nhẹ, đầu là bị thương nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2378000/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.