Ăn no, cô liền thoải mái dễ chịu mà nằm xuống, Lục Sính nhìn nhìn thời gian:
"Ban đêm có nghe thấy tiếng pháo thì cũng đừng sợ, ngày mai anh đưa em vào trong thành."
Cô nhấp miệng lắc đầu:
"Không cần, em không muốn gây thêm phiền phức cho anh, đừng đưa em đi."
Cô là lo lắng cho hắn mới đến đây, bằng không cô tới Bắc Quận này làm cái gì?
Ở trong thành Bắc Quận đợi, còn không bằng ở Trì Châu phủ đợi đâu!
Cô là nghĩ như thế, Lục Sính nhấp miệng:
"Không sợ sao?"
"Sợ, chính là em không muốn rời đi."
Lục Sính nhìn chằm chằm cô, tâm tư trằn trọc, quẹt nhẹ cái mũi nhỏ của cô:
"Ngủ đi!"
Cô ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Lục Sính nhìn cô một hồi mới đi ra ngoài.
"Bảo vệ tốt phu nhân." Lục Sính đi ra cùng Lục Đình nói.
"Thiếu soái xin yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Lục Sính gật đầu, bước nhanh đi quân doanh nghị sự.
Khi tỉnh dậy cô cảm thấy thực may mắn, một đêm không có vang lên tiếng pháo, lúc trời sáng, Lục Sính mới trở về.
"Anh một đêm không ngủ?"
Lục Sính ừ một tiếng, cô đem hắn đẩy đến giường xếp nằm:
"Anh ngủ một chút đi."
"Không được, một hồi còn có cái hội nghị tác chiến, anh trở về để đổi bộ quần áo."
Ngày hôm qua cô không để ý, hôm nay nhìn kĩ mới phát hiện hắn có vẻ rất mệt mỏi như rất lâu rồi chưa ngủ vậy.
Cô ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2378002/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.