Cô nghe xong sắc mặt liền cứng đờ, Lục Sính thấy thế thì thực sự rất muốn cười nhưng phải cố gắng nhịn xuống.
"Cái kia,ừm, ừm... có khả năng là em bị đụng trúng thôi mà."
Lục Sính nắm lấy tay cô:
"Phải không? Kia hôm trước buổi sáng thì sao? Là ai đã nói mình cả người khó chịu?"
Cô cảm thấy hiện tại mình giống như đang tự bê đá đập vào chân, đây là do cô thấy hắn làm tình thời gian quá dài liền nói chính mình thân thể không khoẻ, cũng mặc kệ Lục Sính có bắn tinh hay chưa, liền chết sống không cho hắn thao cô nữa.
Lục Sính cũng nhân nhượng cô, rất nhiều lần hắn còn chưa bắn liền bị buộc phải rút ra ngoài.
Cô ngoan ngoãn cười cười, nằm trở về ổ chăn của mình.
Lục Sính khóe mắt dư quang liếc cô một cái:
"Chờ khi em thân thể hoàn toàn khôi phục đi, bằng không hết thảy liền không cần bàn nữa."
Cô nghe xong liền tức giận, nghẹn khuất muốn chết.
"Lại đây."
Tô Tịch Nhan nga một tiếng bò qua chỗ hắn. Lục Sính nhìn cô nói:
"Cẩu đồ vật, em là không thể ngừng nghỉ bày trò à? Sao luôn nhớ thương việc hướng ra bên ngoài để chạy, em quản lý sinh ý là muốn chơi trò gì?"
Lại bị mắng, nhưng cô không hé răng một lời.
Lục Sính thấy vẻ đáng thương trên mặt cô liền duỗi tay sờ sờ đầu:
"Chờ em thân thể tốt lên, có được không, em cũng không được cả ngày tức giận như thế!"
Cô trong lòng tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377998/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.