Tô Tịch Nhan đi theo đúng kịch bản mà hắn đã vẽ sẵn.
Cô căn bản là không biết, hắn đã sớm nhìn thấu cái tiểu tâm tư kia của cô rồi.
Tô Tịch Nhan vì muốn chứng minh mình đã khỏe rồi, cô cưỡi ở trên người hắn hơn một giờ, thẳng đến lúc hắn bắn mới xong việc.
Mệt đến nằm liệt ra, tiểu thí thí ghé vào trên giường không nhúc nhích.
Hắn nhìn thấy thế thì sâu trong đáy mắt đều là ý cười, nhìn nhìn cô rồi thu hồi ánh mắt.
"Em còn chịu được không? Muốn hay không anh tìm bác sĩ đến xem cho em?"
Tô Tịch Nhan hữu khí vô lực lắc đầu:
"Không cần, em nằm một chút thì tốt rồi."
Hắn nga một tiếng:
"Anh đã nói rồi, em không cần phải thể hiện làm gì? Nhìn xem, lại đem chính mình mệt mỏi thành như thế, em như thế này mà ra cửa thì anh có thể yên tâm sao? Em vẫn là ngoan ngoãn ở nhà tịnh dưỡng thân thể đi!"
Tô Tịch Nhan ngốc luôn tại chỗ rồi, cô một lời cũng chưa nói ra, mà đường đi đã bị Lục Sính phá hỏng hết rồi.
Lục Sính vỗ vỗ tiểu thí thí của cô:
"Em có thể cử động hay không? Anh ôm em đi tắm rửa?"
Tô Tịch Nhan lắc đầu:
"Em tự làm được."
Lục Sính ừ một tiếng, xuống giường trước, cô cọ cọ vài cái mới bò dậy theo.
Hai đùi run rẩy rất có tần suất, cô run run rẩy rẩy mà xuống đất.
Lục Sính vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy cô như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377995/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.