Nguyên bản là hắn có thể ở lúc cô lên thuyền mà đem cô bắt lại, nhưng hắn lại không có làm như vậy.
Hắn muốn cho cô một cơ hội để quay đầu lại, kết quả cô lại làm cho hắn thập phần thất vọng.
Lúc cô tỉnh lại, Lục Sính đã đi mất rồi, cô cảm thấy giữa hai chân thực không thoải mái, nhão nhão dính dính.
Khi rửa sạch tiểu huy*t, còn có chút máu chảy ra , thấy thế cô liền ha một tiếng.
Đây mà là Lục Sính luôn miệng nói yêu cô sao.
Yêu mà phải trầm trọng thống khổ như này cô nhận không nổi a.
Cọ tới cọ lui rồi bò lên trên giường, phòng ngủ của cô giờ đây hệt như nhà tù.
Cơm ba bữa có người đưa đến, chính là cô không thể rời khỏi căn phòng này.
Cô tự giễu mà cười cười, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Liên tiếp nhiều ngày cô cứ như một con rối gỗ không có linh hồn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thoạt nhìn càng là thảm hề hề.
Đây là ngày thứ 45 cô bị cầm tù.
Hôm nay cuối cùng Lục Sính cũng chịu thả cô ra để cô nhìn thấy ánh mặt trời mà mình đã lâu không gặp.
Hai người đứng cách nhau 4,5 mét, Lục Sính sắc mặt âm trầm mà đứng ở dưới mái hiên, từ xa xa nhìn cô.
Cô cũng không nhúc nhích, nhìn qua có chút ngu si.
Lục Sính thấy bộ dáng của cô như thế trong lòng liền chua xót, tay không khỏi nắm chặt.
Hơn một giờ sau cô lại bị đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377973/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.