Rồi một cái tát rơi xuống bên má cô, khóe miệng chảy máu, trong phút chốc mặt cô liền sưng lên.
"Tô Tịch Nhan, em làm nhiều trò như thế, mục đích còn không phải là muốn rời khỏi anh sao? Hiện tại anh sẽ cho em cơ hội, em nghe cho rõ đây, súng này bên trong có một viên đạn, còn lại là trống không, em liền tự bắn năm phát, nếu còn sống, anh liền thả cho em rời đi!......"
Cô đem ánh mắt dừng trên cây súng trong tay hắn, hơi sợ hãi mà rùng mình một cái.
Lục Sính buông tóc cô ra, đem khẩu súng nhét vào trong tay cô.
Tay cô run rẩy đến cầm cũng không cầm được.
Lục Sính rít gào:
"Nhanh lên."
Cô lắc lắc đầu, ném khẩu súng đi, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Lục Sính cười khẽ:
"Lúc em trốn đi sao không nghĩ đến kết cục của mình khi bị anh bắt trở về chứ."
Cô nhìn hắn mà yên lặng rơi lệ, Lục Sính nhặt khẩu súng lục để ở trên trán cô.
"Tô Tịch Nhan, em chính là cái đồ vô tâm vô phổi, anh đã đem tâm của mình ra giao cho em mà em đến xem cũng không chịu xem là sao?"
Cô ha một tiếng cười nhạo hắn:
"Lục Sính, tâm ngươi đều là hắc, chính ngươi không tự ngẫm lại mà xem, từ nhỏ đến lớn ngươi đều là như thế nào đối đãi ta? Ngươi có tôn trọng qua ta sao? Ta ở trong mắt ngươi rốt cuộc là cái gì? Ta cùng lắm chỉ là đồ vật phát tiết dụng vọng của ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377975/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.