Lục Sính cái gì cũng chưa nói, liền chặn ngang bế cô lên bỏ chạy, Lý phó quan ở một bên yểm hộ.
Cô nhìn nhìn hắn rồi cười khổ:
"Anh mà cứ như vậy thì chúng ta ai cũng trốn không thoát được, mau thả em xuống dưới đi, chính anh mới có hy vọng sống sót!"
Lục Sính như bị cô dong dài mà bực tức:
"Im miệng đi, trừ phi anh chết, bằng không em nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi tay anh."
Cô không nói lời nào, không biết hắn đây là đang chấp nhất cái gì.
Chật vật bất kham chạy trốn tới ngoài thành, cả đường cứ trốn trốn tránh tránh mà chạy đi.
Quân địch đã giả trang thành lưu dân để trà trộn vào trong thành, lúc này đánh tới mới làm Lục Sính trở tay không kịp.
"Lục Sính, anh mau buông em xuống, quân địch đuổi kịp rồi."
Lục Sính ôm cô quay đầu lại mà nhìn nhìn, rồi lại tiếp tục chạy.
Vèo một tiếng, viên đạn xuyên qua tóc hắn, cô sợ tới mức giật mình một cái.
Lý phó quan quay đầu lại bắn hai phát, hô to:
"Thiếu soái, để tôi đi đánh lạt hướng bọn chúng cho."
Lục Sính không có quay đầu lại, tiếp tục chạy, cô đè lại bả vai hắn động động muốn đi xuống.
"Anh đi mau đi, không cần lo cho em đâu, đi đi!!"
Lục Sính muốn túm cô lại, nhưng bị cô lắc đầu từ chối:
"Đi đi mà?"
"Không, anh sẽ không bỏ lại em đâu, em cứ đi theo anh đi."
Lục Sính lại lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377971/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.