Thấy Tô Cảnh Hành lúc này cũng nằm lên giường, Trình Lệ liền thẹn thùng mà xoay người đưa lưng về phía hắn.
"Thời gian không còn sớm nữa, em mau nghỉ ngơi đi!"
Nói xong hắn liền tắt đèn rồi quy quy củ củ nằm ở một bên, Trình Lệ nghe hắn nói thế thì đơ ra vài giây. Một đêm này hai người không ai nói với nhau câu nào , ngày kế Trình Lệ liền dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng. Cô cho rằng mình đã dậy sớm lắm rồi, nhưng lúc ra phòng khách liền thấy Tô Tịch Nhan đã dậy sớm hơn rồi.
"Nhị tẩu sao không ngủ thêm một chút nữa."
Trình Lệ cười cười: "Chị quen rồi, để chị nấu cơm cho."
Tô Tịch Nhan cười tủm tỉm nói:
"Em đang nấu cháo, phỏng chừng sắp xong rồi, đợi nhị ca dậy là có thể ăn được rồi."
Trình Lệ có chút xấu hổ mà nghĩ: thân là tẩu tử, lại còn là tức phụ mới cưới vào cửa, thế mà ngày đầu tiên vào cửa lại để cho cô em chồng làm cơm sáng phục vụ mình nên trong lòng có chút băn khoăn lo lắng.
Tô Tịch Nhan cũng nhìn ra, nên cùng cô ấy câu được câu không mà hàn huyên một hồi để giảm bớt căng thẳng.
Không đến một hồi Tô Cảnh Hành cũng từ trong phòng đi ra, vì trong nhà có thêm một người nữa nên Nha Nha rất vui vẻ. Nó cứ vây quanh Trình Lệ mà kêu mợ ơi, mợ ơi không ngừng, chọc cho mọi người cười thật vui vẻ.
Sau khi ăn xong cô liền mang theo con gái ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377876/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.