Lục Sính không nói lời nào mà tiếp tục hung hăng thao lộng. Cô bị hắn va chạm đến nói chuyện cũng có chút đứt quãng, cuối cùng thì đến nói cũng không nói ra được chữ nào.
Xe vẫn cứ tiếp tục kẽo kẹt run rẩy suốt một tiếng đồng hồ, sau khi Lục Sính phát tiết xong bên trong xe cuối cùng cũng được an tĩnh xuống. Này cũng không tính là an tĩnh gì lắm vì trong xe còn có tiếng cô đang thút tha thút thít khóc nức nở rất nhỏ. Hắn mặc quần áo xong quay sang xoa xoa mặt cô hỏi:
"Khóc cái gì? Bị anh thao làm em thấy ủy khuất lắm à?"
Cô nghe hắn hỏi thì hít hít cái mũi:
"Em có ủy khuất hay không cũng thế thôi? Anh có quan tâm gì đến đâu? Sao anh lại có thể nói chuyện mà không giữ lời như thế chứ."
Lục Sính cầm quần áo lên mặc lại cho cô liền bị cô đá đá mấy đá.
"Em mẹ nó anh đây đã cấp mặt mũi cho rồi mà em còn không biết xấu hổ à."
Cô nghe thế cũng bất chấp hậu quả mà hét lại:
"Vậy anh liền giết em đi?"
Lục Sính nghe thế thì cười lạnh mà nghĩ: nếu hắn mà có thể bỏ được, thì chắc giờ cô đã sớm thành một đống xương trắng rồi a.
"Câm miệng."
Cô nghẹn khuất mà ngậm miệng lại, ngồi ở một bên thút thít khóc. Hắn thấy thế cùng không biết nên làm gì mới đúng nên chỉ đành quay về ghế lái, chở cô về nhà.
*********************************
Khi trở về, Tô Cảnh Hành thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377877/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.