Chuyện cô chủ động đưa ra yêu cầu muốn rời đi không ai biết cả, mọi người luôn cho rằng cô là bị Lục Sính vứt bỏ nên họ rất đồng cảm với cô.
"Tôi rất tốt, cảm ơn hai người đã quan tâm, tôi còn có chút việc nên đi trước đây."
Dung tỷ cùng Tiểu Đào nhìn theo hướng cô rời đi mà không khỏi thở dài, Tiểu Đào lại nói:
"Đại soái cũng thật là, phu nhân là có chỗ nào không tốt chứ? Còn có tiểu thư đáng yêu như vậy nữa chứ......"
"Ngươi quản tốt cái miệng của mình đi, đây là chuyện riêng của đại soái, chúng ta là hạ nhân trong nhà, đừng có mà nhiều lời kẻo chuốc khổ vào thân a."
Tiểu Đào ừ một tiếng, rồi hai người mua thêm một ít đồ nữa mới trở về phủ.
Trong Phủ đại soái hiện giờ cả ngày đều có người đến người đi. Khắp nơi đâu đâu cũng có lính canh gác vì Lục Sính đem mọi công việc đều giải quyết hết ở trong phủ nên có chuyện gì mọi người cũng đến đây.
Buổi chiều vừa tan họp xong thì Diêu Thanh Liên liền xông vào tìm hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng có chút lạnh lùng, chẳng còn chút nào là dịu dàng, nũng nịu như trước cả.
Lục Sính thấy người tới là cô thì không mấy quan tâm mà vẫn tiếp tục làm chuyện mình đang làm dở trên tay.
"Ca, ta không gả cho Lý phó quan đâu, có chết ta cũng không gả?"
Lục Sính nhướng mày:
"Vậy ngươi muốn gả cho ai? Gả cho ta sao? Dùng cái thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377873/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.