Hắn không phải Lục Sính, Diêu Thanh Liên cũng không phải là Tô Tịch Nhan, Lý phó quan đối với cô ta vốn là đã chán ghét, cô ta còn năm lần bảy lượt không nghe lời khuyên bảo của hắn, như này thì tốt rồi, từ nay về sau nơi nào cũng đều không đi được.
Lúc Lục Sính biết được chuyện này thì cũng không trách móc gì, còn cảm thấy Lý phó quan rất đàn ông, rất quyết đoán. Lại nhìn nhìn lại mình, cảm thấy mình thật đúng là lòng dạ đàn bà, không đủ nhẫn tâm.
Nhưng tóm lại thì có thế nào hắn cũng không thể hạ thủ tàn nhẫn như thế được, ngươi nói hắn phải làm sao mới được đây?
Càng nghĩ càng phiền, hắn liền tự mình lái xe đi ra ngoài một mình, Lý phó quan thấy hắn như thế thì rõ ràng hắn muốn đi đâu nên không khỏi thở dài một tiếng.
Lục Sính biết lúc chạng vạng Tô Tịch Nhan sẽ luôn mang Nha Nha xuống dưới lầu chơi một hồi, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn tránh ở trong góc mà đưa mắt ra nhìn nhìn hai mẹ con cô, càng xem thì trong lòng càng hụt hẫng.
"Nha Nha, chạy chậm thôi!"
"Con biết rồi."
Tiểu hài tử vĩnh viễn đều là vô lo vô ưu, thấy Nha Nha chơi vui vẻ cười khanh khách lên. Cô cũng bất giác mà cười cười theo, lúc này Trình Lệ cũng đi qua.
"Nhị tẩu, chị có chuyện gì không cao hứng à?"
Trình Lệ cảm thấy mình có thể cao hứng mới là lạ đó, từ khi kết hôn đến giờ Tô Cảnh Hành vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377872/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.