Cô nghe hắn nói thế thì có chút sợ hãi, tay không khỏi đặt nhẹ lên bụng mà xoa xoa vài cái.
"Lục Sính, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, anh không thể làm vậy với em được."
Lục Sính nghe cô chối bỏ quan hệ giữa hai người thì không mấy vui vẻ mà dùng sức túm lấy tay cô, cô trốn trốn tránh tránh mà lui về sau vài bước, rúc trong gốc tường dùng ánh mắt sợ hãi cùng phòng bị mà nhìn hắn.
Lục Sính lại như không thấy ánh mắt đề phòng kia của cô mà tiếp tục dồn ép đến khi không còn chỗ nào để lùi được nữa rồi mới từ tốn nói:
"Cẩu đồ vật, em như thế nào mà cứ luôn không biết tốt xấu thế? Em một hai phải bắt anh đem tim đem phổi đào ra cho em xem thì em mới chịu tin hay sao? Em có biết anh thích em như thế nào, yêu em như thế nào hay không chứ?"
Cô nghe thế thì chỉ lặng lặng cúi đầu mà không nói một lời. Lục Sính lúc này lại thở dài một hơi:
"Nháo đủ rồi liền về nhà đi, không có em, trên giường chẳng có chút độ ấm nào cả."
Cái giường kia từ ngày Tô Tịch Nhan rời đi, hắn chưa từng nằm ngủ qua lần nào, mà vẫn luôn ngủ tại thư phòng.
Cô nghe thế thì lắp bắp mở miệng:
"Anh uống nhiều rồi, về nghỉ ngơi sớm chút đi."
Tâm hắn hiện tại đang rất ngứa ngáy, thực muốn kéo cô lên giường mà lăn lộn một trận cho thật sảng khoái........
Cô thấy hắn cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377856/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.