Dỗ con bé ngủ xong, cô cũng mệt mỏi nên muốn đi ngủ sớm, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng Lục Sính kêu cửa.
Cô không tình nguyện lắm mà đứng lên đi mở cửa, hơn hai tháng không gặp cô phát hiện hình như Lục Sính gầy đi rất nhiều.
Hai người cứ nhìn nhau như thế mà không nói câu nào, ánh mắt Lục Sính chuyển từ mặt sang nhìn phần bụng nhô cao của cô mà liếc mắt một cái như cái gì cũng đã hiểu rõ.
"Mấy tháng rồi?"
Từ khi mang thai đến nay cô chưa từng đi bệnh viện kiểm tra qua lần nào, người giám thị cô cũng luôn đứng từ phía xa mà theo dõi nên cũng không biết cô đã mang thai được mấy tháng.
"Hơn năm tháng!"
Lục Sính nghe thế thì cũng không ngu ngốc mà đi hỏi mấy câu ngu xuẩn như đứa bé này là của ai, vì hắn thực rõ ràng, đứa bé này không có khả năng là của người nào khác cả.
Bỗng Lục Sính duỗi tay ra muốn sờ sờ lên bụng cô, nhưng bị cô né tránh. Hắn nhìn chằm chằm cô rồi ánh mắt trở nên thật âm trầm.
Tô Tịch Nhan sợ hãi mà lui về sau một bước rồi dừng lại. Hắn thấy thế thì tiến đi lên một bước, cô lại lui về sau một bước. Hai người cứ người tiến kẻ lui đến khi đụng phải mép tường, không còn chỗ nào trốn tránh được nữa, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi Lục Sính duỗi tay ra đặt lên bụng cô mà sờ sờ.
Cô nhìn chằm chằm tay hắn một lúc rồi nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377854/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.