Hắn chưa từng nghe Tô Tịch Nhan nhắc qua về chuyện Lục Hạo không thể giao hợp được nữa. Hắn nghĩ nghĩ rồi minh bạch, với cái tính tình ấy của cô, sao có thể dễ dàng để mặc cho người ta khi dễ được chứ?
Người nào hãm hại mình, cô chắc chắn sẽ trả thù, mà cách tốt nhất để trả thù Lục Hạo còn không phải là để hắn không thể giao hợp được nữa à! Nếu là như thế thì hắn sẽ không còn cách nào để mà cưỡng hiếp cô được ? Những chuyện như thế không biết là cô có khả năng sẽ làm ra hay không nhỉ?
Hắn hớp một ngụm rượu rồi cười lạnh mà suy đoán việc này trăm phần trăm cùng cô có quan hệ nha.
Nhìn Lục Hạo bị như vậy, hắn không cảm thấy áy náy chút nào mà còn cảm thấy hắn là xứng đáng bị như vậy, ai kêu hắn muốn cưỡng hiếp vợ của lão tử đây chứ.
Hắn không một phát súng bắn chết Lục Hạo là đã nể mặt mũi cùng thế cục trước mắt mà nhân từ lắm rồi, bằng không với cái tính tình này của mình thì nói cái gì mà chịu để yên cho Lục Hạo sống đến bây giờ chứ!
Lục Hạo nếu là biết người làm hắn ra nông nỗi này là Tô Tịch Nhan cùng cái ý nghĩ trong đầu này của Lục Sính phỏng chừng là tức đến hộc máu mất thôi, nói không chừng huynh đệ hai người còn rất có thể sẽ trở mặt thành thù nữa ấy chứ.
Cũng may là Tô Tịch Nhan tâm tư kín đáo, không lưu lại chứng cứ nào, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377858/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.