“Tiểu Châu…”
Thật sao? Là giọng nói này, tại sao sau ba năm…
Nước mắt Đàm Tiểu Châu bất giác rơi xuống một giọt.
“Hoành Chân?”
Giọng nói cô hơi run, không tin được.
“Cậu, là cậu thật sao? Tại sao…tại sao…?”
Đàm Tiểu Châu cô muốn hỏi thật nhiều…
Sau ba năm, tại sao vào lúc này mới liên lạc? Vậy thi thể đó…
Hình ảnh nạn nhân bắt đầu hiện ra trong đầu.
Vậy đây là lý do bị tạt axit? Đúng cả thôi, đều có lý do.
“Tại sao cậu lại giả chết, cậu là người miền Y?Nạn nhân hai năm trước, tốt cuộc mấy người đang làm gì vậy? Có biết mấy năm nay tôi đã tìm hung thủ như một con ngốc vậy…”
Mọi chuyện này nhằm mục đích gì? Chỉ đơn giản là bị phát hiện mà giết người vô tội để thế thân? Để che mù sự thật?
“Cậu nhìn thấy mặt tôi nên tôi buộc phải làm vậy để cậu tin tôi đã chết, tôi là người miền Y và quan trọng tôi làm vậy vì phải sống”
Đàm Tiểu Châu thất vọng siết chặt bộ đàm.
“Thế đây là lý do để cậu thích giết ai thì giết, thích làm tổn thương ai cũng được?”
Vậy mấy năm nay cô sống vì mục đích gì? Phải mất bao nhiêu quãng thời gian sống trong suy nghĩ phải tìm ra sự thật, thế mà đây lại là cái cớ để ngụy biện hay sao?
“Bà tôi bệnh nặng cần tiền, tôi đã bán thân cho người miền Y để họ cứu bà tôi, tôi làm những việc bọn chúng sai bảo. Tôi thấy có lỗi nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-deo-bam-hau-phuong-doi-ngai/2966469/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.