Điện thoại không có tín hiệu, Bạc Sủng Nhi cầm di động, cảm thấy như là làm một giấc mộng.
Cô không dám tin ngồi ở chỗ đó, nước mắt ngăn không được lại rơi.
Mãi cho đến thời điểm tin tức bay khắp nơi, Bạc Sủng Nhi mới biết được, thì ra là người kia, thật sự là Tịch Giản Cận.
Nhận được tin tức kia còn có cả tập đoàn Bạc Đế cùng Tịch gia.
Tập đoàn Bạc Đế đầu tiên là phái người tới tìm Bạc Sủng Nhi trước, sợ cô nổi điên.
Ai ngờ Bạc Sủng Nhi an tĩnh vô cùng, biết điều ngồi trong phòng làm việc, đã ngừng khóc, máy tính khép lại, cầm lấy ipad, nhìn hình của bọn họ, khóe miệng mang theo nụ cười điềm tĩnh.
Tô Thần nhìn Bạc Sủng Nhi như vậy, đáy lòng lộp bộp một chút, không biết làm sao đứng ở nơi đó, phụng bồi Bạc Sủng Nhi.
Bạc Sủng Nhi cũng tự nhiên cùng Tô Thần nói một ít lời, Tô Thần càng nghe, càng thấy Bạc Sủng Nhi có cái gì không đúng, đến cuối cùng, anh bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể len lén chuồn đi, gọi điện thoại cho Tần Thánh tại Thụy Sĩ.
*
Tần Thánh nhận được tin tức, lập tức trở về nước.
Đợi tới X thị, đã là đêm khuya rồi.
Bạc Sủng Nhi ở trong phòng ngủ căn hộ của Tịch Giản Cận, lẳng lặng ngồi, bên cạnh quay chung quanh rất nhiều người, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, Bạc Sủng Nhi lại giống như là không có chuyện gì, uống sửa tươi, nhìn đồng hồ, liền chuẩn bị đi nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218407/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.