Đáy mắt Tần Thánh cũng chỉ có một mình Bạc Sủng Nhi, hít sâu một hơi, giày da sang bóng, liền hướng Bạc Sủng Nhi từng điểm từng điểm nhích tới gần.
Cuối cùng anh đứng lại ở trước mặt cô.
Anh nhìn cô.
Tần Thánh cong môi, trước sau như một, phong lưu phóng khoáng, tùy ý mà cười cười, mở miệng, vẫn là âm điệu nhạt nhẽo và tiện tiện như vậy: "Tiểu Sủng Nhi, anh đã trở về!"
Ở thời điểm em khó khăn nhất, bất lực nhất, anh làm việc nghĩa không thể chùn bước lựa chọn trở lại bên cạnh em.
Nước mắt Bạc Sủng Nhi, thoáng cái rơi xuống, cô vẫn không khóc không làm khó, tuy nhiên ở giờ khắc này, thoáng cái lao vào trong ngực Tần Thánh, ôm anh nói: "A Thánh, Tịch khẳng định không có chuyện gì, có đúng hay không? Anh ấy đáp ứng em sẽ trở lại, anh ấy nhất định sẽ trở lại... . . . Tuyệt đối sẽ trở lại... . . ."
Mọi người xoay đầu, không lên tiếng.
Trở lại?
Sợ là hi vọng, cực kỳ xa vời .
Có người tận mắt thấy Tịch Giản Cận bị nện, thậm chí chôn ở dưới một mảnh phế tích, làm sao còn sống?
Chẳng qua là không đành lòng nói ra.
Mọi người Tịch gia sẽ lo lắng, ông nội Tịch Giản Cận cũng điều đi một tiểu đội, muốn đem cháu của mình cứu ra.
Bọn họ không sợ Tịch Giản Cận chết, bọn họ sợ chính là sau khi Tịch Giản Cận chết, Bạc Sủng Nhi sẽ như thế nào?
Tần Thánh thủy chung đều nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218405/1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.