Phát hiện điện thoại vẫn im lặng không tiếng động, lúc này Bạc Sủng Nhi mới yên tĩnh lại.
"Sủng Nhi?"
Thanh âm Tịch Giản Cận nghe đặc biệt suy yếu, tâm Bạc Sủng Nhi đột nhiên chặt lại.
Cô vô thanh vô tức nắm chặc điện thoại di động, ngừng hô hấp, nhỏ giọng "Dạ? " một tiếng.
"Sủng Nhi... . . . Anh yêu em."
Tịch Giản Cận chỉ nói năm chữ.
Nước mắt Bạc Sủng Nhi đột nhiên rơi xuống, "Tịch anh nói cho em biết, khẳng định không phải là anh, có đúng hay không? Anh không có gặp chuyện không may, có đúng hay không?"
"Tịch? Tịch... . . ."
Có mấy lời, không cần phải nói, chỉ là yêu, chỉ sợ cách thiên sơn vạn thủy, cũng có thể lập tức hiểu được đáy lòng của anh, giờ khắc này suy nghĩ những gì.
Anh đáp ứng em, còn sống trở về đấy!
Anh cũng đáp ứng em, lấy em làm vợ đấy!
Anh đáp ứng em... . . . Tịch Giản Cận, anh không thể nói không giữ lời!
Tín hiệu trong nháy mắt chợt đứt.
Tịch Giản Cận một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể bằng vào chính niềm tin khổng lồ của mình, khiến cho chính mình không được hôn mê, yên lặng đợi cứu viện đến.
Không biết bao lâu.
Nhưng mà anh biết, anh nhất định sẽ không chết.
Thật ra thì anh gọi điện thoại, chính là vì nói cho cô biết, vô luận hiện tại anh ở chỗ nào, vô luận tin tức nói như thế nào, cũng không được tin, nhất định phải ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-phu-nhan-vo-lai/2218409/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.