Chương trước
Chương sau
"Bạch Quân, có lẽ ngươi thấy mình rất lợi hại? Nhưng đáng tiếc, ngươi chính là tự cho mình là đúng. Ở trong lòng ta, ngươi chính là một tiểu sửu nhảy nhót, so với rác rưởi còn không đáng 1 đồng" - Thấy Bạch Quân đối với mình kiêng kị nên Trì Thanh mới mở miệng nói. Nghe thế, Bạch Quân từ âm trầm liền chuyển sang khó ưa. Đây chính là lần đầu tiên hắn bị vũ nhục đến vậy. Nhìn đến giường ,người kia tuy chật vật không chịu nổi cực lực nhưng vẫn như trước có thể làm kinh sợ người khác. Hắn ta cười cười sau đó rút đâu ra cây súng lục.
"Trì Thanh, ta không thể thừa nhận ngươi phi thường là 1 nữ nhân vĩ đại, khi rất nhỏ ta đã biết ngươi. Bạch Quân ta đời này chỉ hao phí tâm tư trên người 2 nữ nhân. Một là ngươi, còn người kia đã sớm bị ta tra tấn không ra người cũng không ra ma, làm cho ta không còn hứng thú. Ngươi cũng giống vậy, cường đại, ta không thể nhận ngươi tồn tại nữa."
"Bạch Quân, ngươi rốt cuộc chỉ có nhiêu đó thôi sao? Không chiếm được thì quỷ diệt, không thể thu phục thì chỉ có thể sử dụng thủ đoạn. Mặc dù ngươi giết ta, nhưng kết cục của ngươi cũng khó thoát chết. Hơn nữa, so với ta ngươi còn chết thảm hơn mấy trăm lần"
Mặc dù Bạch Quân dùng súng chỉ thẳng vào nhưng Trì Thanh vẫn không có chút gì biểu hiện sợ hãi. Nàng ngồi ở chổ kia, tựa thân vào trên tường, ngước nhìn lên Bạch Quân. Ngay lúc này Bạch Lâm mở cửa bước vào trở lại..
"Ngươi trở về làm cái gì, ai cho phép ngươi vào?" - Giờ phút này Bạch Quân đang khó thở, gặp Bạch Lâm xông tới hắn không chút suy nghỉ liền cho viên đạn trong súng bay đi đến người sau. Nhưng cũng không phải nhắm ngay người Bạch Lâm bắn, mà chỉ là bắn dưới sàn tại chân của nàng. Bạch Lâm bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn sau đó liền ngẩng đầu nhìn Bạch Quân.
"Thực có lỗi Phụ Thân, ta vừa lấy được tin tức tại bảo vệ. Hắn nói đang có rất nhiều cảnh sát nhắm tới nơi này mà tiến đến. Xem ra tựa hồ bọn chúng đã biết điều gì. Thân phận của người hiện tại không thể để ai biết được. Thiết yếu nên rời đi"
Người bình thường bất chợt mở cửa mà nghe tiếng súng nổ nếu không đến mức la to thì cũng có chút dao động. Còn đối với Bạch Lâm, chuyện đó giống như một việc mình thường, trong lời nói còn rành mạch báo cáo cho Bạch Quân biết rõ. Từ đầu đến cuối đều không liếc mắt đến Trì Thanh đang trên giường được Bạch Quân đối đãi thế nào.
"Được! Ta hiện tại ly khai, ngươi phụ trách xử lí chuyện bên này. Ta nói cho ngươi, thiếu ai cũng được, nhưng không thể thiếu nàng." - Bạch Quân nói xong liền chuyển dời ánh mắt sang Trì Thanh ngắm, sau đó liền vội vội vàng vàng tiêu soái rời đi. Sau khi Bạch Quân rời đi, Bạch Lâm nhìn lại trong phòng hỗn độn còn có quần áo Trì Thanh lộn xộn. Tuy biết rằng mình không đến muộn nhưng cũng không thể vãn hồi Trì Thanh nàng đã bị thương tổn.
Trì Thanh ngồi trên giường thờ thẫn, Bạch Lâm cởi chiếc áo khoát của mình ra để khoát cho nàng. Sở dĩ đang không phòng bị, đột nhiên bị Trì Thanh chấn cổ xuống, trên cổ xuất hiện cảm giác lành lạnh, không nghi ngờ chính là chiếc đũa.
"Ngươi... "
" Mang ta đi ra ngoài. "
"Bây giờ không phải thời điểm, hiện tại bên ngoài có rất nhiều người, ta...ngô!"
ra, tốc độ còn nhanh hơn đại hồng thủy, khiến không bao lâu áo sơmi nàng mặc đã nhiễm máu đỏ.
"Ngô... " - cuối cùng nhịn không được mà nàng phải kêu ra tiếng vô lực nằm trên mặt đất. Nàng dùng tay run run che miệng lại, ý đồ muốn cản thứ gì đó trào ra. Máu tươi liền từ miệng nàng tràn ra, khả năng chống lại không được. Lúc này so với những lần bị thương trước đây đều không nghiêm trọng bằng. Nàng liền muốn tìm điện thoại gọi đi, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, hẳn là do Trì Thanh khoát áo có điện thoại trong đó đi mất rồi.
Lại nghỉ đến Trì Thanh, thân thể Bạch Lâm càng run thêm lợi hại. Nàng co thân mình lại cọ sát trên mặt đất nhằm giảm bớt độ đau đớn trong thân thể. Khả năng nàng làm vậy lại càng khiến cho bản thân thêm nghiêm trọng. Thâ thể rất đau, tựa như dùng dao nung đỏ đâm vào từng nhát. Trong đầu lại lặp đi lặp lại lời nói của Trì Thanh lúc rời đi, khiến cho thần kinh cũng bị đánh tan.
"Thanh,... Chớ đừng đi...Chớ đi... " - Như là đột nhiên nghỉ đến cái gì, Bạch Lâm cố chống đỡ thân mình hướng đến phía Trì Thanh rời đi. Hiện tại ở nơi này có kêu nàng cũng không nghe, nhưng đuổi theo nàng lại không kịp. Chỉ cầu mong lúc này có ai đó đến giúp nàng. Rất nhanh trên mặt đất truyền đến tiếng bước chân, Bạch Lâm ở trong lòng khẩn cầu người này có thể đưa nàng đến tìm Trì Thanh. Cho nên, Tăng Khả Hận đi đến khiến cho Bạch Lâm không khỏi bật cười.
" Bạch Lâm ngươi bị thương chổ nào, chống đỡ một chút nữa ta liền mang ngươi đi bệnh viện" - Hôm nay buổi tối, đáng lí ra nàng tẩy trang rồi sẽ ngủ sớm nhưng lại nhận được tin từ Bạch Lâm. Làm cho nàng giấu Bạch Quân đi thông báo cho Lục Úy Lai cùng Tô Ngạo Ngưng biết chổ của Trì Thanh bị giam giữ.
Được điểm như vậy chỉ thị, tuy rằng khó hiểu nhưng ngay lập tức gọi cho Lục Úy Lai cam đoan lần này là thật. Sau đó tức tốc đến nơi này. Nhưng là nàng không ngờ rằng vội vã đến đây, Bạch Lâm lại cố tình muốn làm thành bộ dáng thế này. Khiến Tăng Khả Hận không khỏi nghỉ Bạch Lâm thật giống như kẻ điên.
"Ta không sao, mau nói cho bọn họ... Đêm nay Bạch Tịch thừa cơ hội xuất ngoại... Vô luận thế nào đều phải giết hắn... Nếu không...hậu hoạn vô cùng.. "
"Này một hồi nói sau, ngươi còn muốn sắp chết, cư nhiên còn có tâm tình với chuyện này!" - Tăng Khả Hận nghỉ sẽ ôm Bạch Lâm đứng lên, không ngờ rằng người kia chặn tay lại kiên quyết nói.
"Ngươi mau nói cho bọn họ... Không thể chậm trể...thời gian... "
"Ngươi... "
"Bạch Tịch nhất định phải chết.. Đừng động ta.. "
Nghe được khẩu khí kiên định của Bạch Lâm, Tăng Khả Hận biết rõ nếu lần nữa tranh luận với nàng cũng bằng không, liền xuất ra di động gọi đi. Mắt thấy Bạch Lâm nôn ra máu, mùi máu tươi lại càng nồng đậm, Tăng Khả Hận không nắm rõ rốt cuộc đã bị thuơng thế nào mà thành ra như vậy. Chỉ biết nếu không đưa đến bệnh viện nhanh, thì tính mạng của Bạch Lâm không chắc có thể giữ lại. Điện thoại nhận được, Tăng Khả Hận liền an bày sự tình tốt, sau đó không quan tâm đến Bạch Lâm nói cái gì liền chống đỡ nàng đưa đến chổ ra ngoài căn cứ.
"Uy, ngươi mẹ nó đừng nói nhiều những lời vô nghĩa nữa, đừng để Bạch Quân không chết ngươi đã chết trước" - Tăng Khả Hận an tĩnh Bạch Lâm, bước chân lại càng nhanh thẳng đến xe mở cửa ra đưa nàng vào trong.
"Ta hảo tưởng lại nhìn thấy nàng... Ta sợ lần này không xem... Sẽ không còn cơ hội thấy được"
"Đừng nói những lời ủ rủ như vậy, ta cam đoan ngươi có thể xem, bằng không ta với ngươi cùng chết" - nghe được lời nói của Bạch Lâm, trong lòng Tăng Khả Hận đau lòng thương xót, chắc chắn nói, mặc dù đối phương không nói đến 'nàng' là ai thì Tằng Khả Hận cũng đủ biết nàng liều sống chết để bảo vệ ai.
"Ta nghĩ nàng... "
Thanh, ngươi đúng là còn hận ta, hận cũng đúng, hận cũng đúng thôi. Nhưng là ta rất nhớ ngươi nổi điên muốn gặp ngươi. Rõ ràng mới cùng ngươi tách ra, ta đã thấy ta và ngươi đã lâu không cùng một chổ. Thực xin lỗi, thực xin lỗi...
+
Mình edit gấp rút để đúng hẹn các cậu. Trể nhất 2 ngày. Nay hạn chót mình hẹn nên mình cố gắng edit nhanh. Mình vẫn chưa đọc lại. Bởi vì cắm trại xong mình bệnh cmnl. Ai đọc đêm nay mà có lỗi chổ nào cmt cho mình biết nha. Mai mình chỉnh lại bản hoàn hảo hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.