Sau khi cúp điện thoại, Đường Chính Cương tức giận nói: "Chết tiệt, ai đã nói tin tức này cho người của Đường Môn! Hừ, vừa nãy là Đường Thiên Năng gọi tới, lão già này nói là chúc mừng ngươi khỏi bệnh, thực tế lại là xem trò cười của cha con chúng ta! Mẹ kiếp! Bây giờ rất nhiều người của Đường Môn đều biết chúng ta đã thỏa hiệp với mục tiêu săn giết, đơn giản là… một nỗi sỉ nhục lớn!" "Phụ thân, đều là lỗi của con, đã khiến người phải khó xử." Đường Thiên Nguyên nói: "Nếu như con không nhận nhiệm vụ này, có lẽ sẽ không có chuyện mất mặt như vậy xảy ra, cũng sẽ không khiến phụ thân người chịu nhục." "Thôi được rồi, bây giờ nói những điều này có ích gì." Đường Chính Cương tức giận hừ một tiếng: "Đã thành trò cười rồi, thì cứ để bọn chúng cười đi! Tuy nhiên, nếu đám ngu xuẩn kia biết tiểu tử kia có thể là người của Dược Tông, bọn chúng sẽ có suy nghĩ gì!" "Phụ thân, ý của ngươi là?" "Dù sao cũng đã mất mặt rồi, thì cũng chẳng quan tâm mất mặt triệt để hơn một chút!" Đường Chính Cương nói: "Nếu tiểu tử kia thật sự là người của Dược Tông, chỉ cần chúng ta giao hảo với hắn, thậm chí đi nịnh bợ hắn, không chừng có thể nhận được rất nhiều lợi ích. Thậm chí, còn có thể nhận được một ít linh dược nữa!" "Phụ thân, chúng ta làm như vậy, chẳng phải là làm cháu sao?" Đường Thiên Nguyên cười khổ nói. "Đừng nói làm cháu, nếu có thể nhận được đủ lợi ích, cho dù là làm cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968056/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.