"Tần tiên sinh, xin chờ một chút——" Đường Thiên Nguyên gọi Tần Lãng lại, dùng giọng điệu lo lắng hỏi, "Tần tiên sinh, vừa rồi ngài thở dài, đó là có ý gì?" "Ta thở dài, là thở dài ngươi bệnh gấp vái tứ phương; thở dài, là thở dài rõ ràng các ngươi có thể sớm một chút lấy được giải dược, nhưng hết lần này tới lần khác phải chờ đến bây giờ, hà cớ gì phải như vậy chứ? Nhất là bệnh gấp vái tứ phương, mặc dù là giải độc dược, nhưng mấy loại giải độc dược này hỗn hợp lại cùng nhau, lại tạo thành một số ảnh hưởng không tốt đến thân thể của Đường Thiên Nguyên tiên sinh. Thậm chí, có thể sẽ ảnh hưởng đến tu hành về sau của tiên sinh." Trên mặt Tần Lãng toát ra vài phần biểu tình bi thiên mẫn nhân, trông thật giống một vị y sĩ có đức. "Cái gì!" Đường Thiên Nguyên và Đường Chính Cương đồng thời kinh hô một tiếng. Đối với võ giả mà nói, tu hành võ đạo chính là mạng của bọn họ, nếu như con đường này xảy ra vấn đề gì, thì quả thực chính là muốn lấy mạng bọn họ! "Chuyện này... là ta nói nhiều rồi." Tần Lãng nói, "Chỉ là tất cả mọi người là người tập võ, ta cũng không muốn tu hành về sau của Đường Thiên Nguyên tiên sinh ngươi chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Đương nhiên, những vấn đề nhỏ nhặt này bây giờ ngươi không thể phát hiện ra, chỉ là đến tương lai, đợi ngươi tra ra được lúc đó, e rằng đã muộn rồi." "Vậy... Tần tiên sinh, ngài có biện pháp nào không?" Đường Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968055/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.