"Tiểu thiếu gia, cậu có nhìn thấy mặt tên trộm không?” Tất cả đồ vật vô duyên vô cớ biến mất, chỉ sót lại tiểu thiếu gia yếu đuối, chắc chắn đã bị người khác trộm. Vấn đề là tên đó trộm nhưng không gây kinh động đến cậu, chẳng lẽ hạ thuốc mê? Cả ông và tiểu thiếu gia đều hôn mê? Vương thúc cẩn thận suy nghĩ, ông từng là bộ đội đặc chủng, chỉ có thuốc mê mới có thể không làm ông kinh động.
Là ai…….. Vậy ông còn hỏi tiểu thiếu gia để làm gì? Vương thúc tự trách: “Tiểu thiếu gia đừng lo lắng, đợi khi nào chúng ta trở về, Vương thúc sẽ mua cho cậu một chiếc giường thật êm ái cùng với gấu bông nhỏ, cậu đừng buồn.”
Tề Cảnh Ngôn nhìn chiếc giường trong không gian, chăn bông lộn xộn, con gấu bông cao một thước cũng bị quăng lung tung trên giường. Sau khi đem giường bỏ vào kho hàng trong không gian, cậu đã hiểu được một thứ, nếu lấy nguyên chiếc giường bỏ vào trong không gian thì những thứ ở trên giường sẽ không cần phân loại. Nếu sắp xếp gấu bông và chăn bỏ vào kho thì cứ như vậy chăn sẽ chiếm một ô, giường chiếm một ô, …. Tất cả chúng sẽ được sắp xếp vào một ô.
“Tiểu thiếu gia, cậu đừng quá buồn, là Vương thúc không chăm sóc tốt.” Nhìn thấy tiểu thiếu gia yêu dấu của mình không nói gì, Vương thúc liền nghĩ đến chuyện lấy chết tạ tội.
Ông không có con, cha lại là lão quản gia của Tề gia, ông cùng nhị thiếu gia cũng trạc tuổi nhau, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-tu-ky-lao-vao-mat-the/210715/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.