“Không.” Tề Cảnh Ngôn nói.
“Nhưng mà tiểu thiếu gia, đại thiếu gia rất lo lắng cho cậu. Ngài ấy mua một căn nhà mới là chuyện vui, còn hi vọng sẽ có thể sống chung với em trai của mình, nếu cậu không đến thì đại thiếu gia sẽ rất buồn đó.” Vương thúc nói.
“Không, không thích.” Tề Cảnh Ngôn lấy một cái thìa nhỏ cắt bánh ngọt, sau đó bỏ từng miếng nhỏ vào miệng. Cậu ăn rất chậm và còn thích ăn từng miếng nhỏ một. Nhìn cách cậu ăn trông rất hưởng thụ. Tề Cảnh Ngôn ở kiếp trước từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi thì vẫn là một người, từ lúc mặt trời mọc đến lúc lặn điều duy nhất có thể làm lúc đó là chỉ ăn, cho nên cậu sinh thành thói quen ăn từng miếng nhỏ từ từ bỏ vào miệng.
“Tôi biết thiếu gia không thích ở nơi đông người, nhưng mà chúng ta đến ở nhà đại thiếu gia, chỉ ở nhà thôi, cũng chỉ có đại thiếu gia ở đó sẽ không có người đâu.” Vương thúc giải thích.
Tề Cảnh Ngôn không nói, chỉ yên lặng mà ăn.
Vương thúc chăm sóc từ lúc cậu còn nhỏ đến khi lớn lên, làm sao lại còn không thể hiểu được ý tứ trong hành động của cậu. Đó chính là ý không muốn đi, cậu ngay cả nói cũng không thèm nói. Chỉ có điều Vương thúc có chiêu chí mạng.”Thành phố N có vịt quay cực kỳ ngon nha, thiếu gia cậu thích ăn vịt ở trong trấn nhất cơ mà vịt quay ở thành phố N so với ở trấn còn ngon hơn gấp mấy lần.”
Tề Cảnh Ngôn nghe vậy, ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-tu-ky-lao-vao-mat-the/210714/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.