Tề gia tuy dàn xếp cho Tề Cảnh Ngôn sinh sống ở vùng nông thôn để tránh cho cậu làm mất mặt Tề gia, nhưng chỉ ngoại trừ điều này, Tề gia không keo kiệt trong vấn đề tiền bạc. Sau khi những đứa trẻ của Tề gia ra đời, không quan tâm đến tuổi tác, trước khi trưởng thành trong một năm mỗi người đều sẽ có một trăm vạn tiền tiêu vặt. Mà Tề Cảnh Ngôn tuổi còn nhỏ, tiêu vặt hằng năm sẽ được tính vào thẻ của Vương thúc, cha của Vương thúc là thân tín của Tề lão thái gia cho nên tính vào thẻ của Vương thúc lão thái gia cũng yên tâm hơn.
Vương thúc là một người làm việc rất chăm chỉ, nhưng Vương thúc rất yêu quý tiểu thiếu gia, cho nên về vấn đề tiền bạc ông sẽ dùng những gì tốt nhất cho cậu. Ví dụ như một chiếc xe, để tiểu thiếu gia có thể ngồi thoải mái khi đi ra ngoài, Vương thúc liền mua chiếc xa dã ngoại.
“Tiểu thiếu gia mời lên xe.” Vương thúc mở cửa xe.
Tề Cảnh Ngôn lên xe, ngồi xuống sô pha, sau đó liền lấy gấu bông trong không gian ra ôm trước ngực, cả người im lặng như một bức tranh.
Từ vùng nông thôn đến thành phố N, cả quảng đường phải mất bốn mươi phút đi từ nông thôn đến đường cao tốc trên trấn, mà suốt bốn mươi phút Tề Cảnh Ngôn tư thế ngồi không hè có sự thay đổi.
Lúc đã đi đến đường cao tốc, điện thoại Vương thúc vang lên là Tề Cảnh Nguyên gọi đến, ông đem xe đậu sang một bên nhấc điện thoại: “Đại thiếu gia… Được, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-tu-ky-lao-vao-mat-the/210716/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.