Hắn nói: "Chảy m.á.u rồi kìa."
Hạ Tuế An biết Kỳ Bất Nghiên đang xem vết thương của mình nên không có chút tạp niệm nào, nàng bây giờ chỉ muốn mau chóng rời khỏi phủ tướng quân, rời khỏi Tấn Thành, nhưng lại không biết mở miệng hối thúc hắn thế nào.
Dương phó tướng ôm quyền tạ lỗi, nói chuyện vừa rồi sẽ không xảy ra nữa, hy vọng sau khi bọn họ an toàn ra khỏi thành sẽ giữ lời hứa giao trả Lý tướng quân.
Kỳ Bất Nghiên cũng chẳng biết có nghe lọt tai hay không, dùng tay chấm một ít m.á.u của Hạ Tuế An.
Bị người ta chạm vào, hai vai nàng vô thức co lại.
Hạ Tuế An rũ mắt xuống.
Đầu ngón tay thiếu niên vê giọt máu, m.á.u thấm vào vân tay hắn, làn da trắng bệnh phối với màu m.á.u đỏ tươi trông thật yêu dị: "Đau không?"
Bản năng muốn lắc đầu nói không đau, nhưng Hạ Tuế An nhớ lại lời Kỳ Bất Nghiên từng nói không được nói dối hắn, im lặng một lát, ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi gật đầu, khẽ nói: "Đau."
Kỳ Bất Nghiên: "Lần sau có kẻ nào làm ngươi bị thương nữa, ngươi cứ g.i.ế.c hắn đi."
Hạ Tuế An không nói gì.
Chuyện không làm được, Hạ Tuế An không thể tự lừa mình dối người. Nàng không biết trước đây mình sống ở đâu, cảm thấy thế gian này rất xa lạ, không phải sự xa lạ do mất trí nhớ, mà là...
Là một cảm giác xa lạ khó tả.
Giống như con người nàng trước đây không thuộc về thế giới này. Đối mặt với những c.h.é.m g.i.ế.c thường thấy trong giang hồ, nàng ngoài việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/5009803/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.