Tháng tư năm Thiên Chính thứ nhất, thiên tử kế vị hơn một tháng, nghi gặp yêu ma quấy phá, ác mộng quấy nhiễu, suốt đêm khó ngủ. Trong cung nhanh chóng lỆnh cho Khâm Thiên giám phái người vào cung, nhưng quốc sư đã về cõi tiên, phó giam chính Đàm Trạch thay quốc sư vào cung, quan sát ba ngày liền vẫn không có manh mối gì.
“BỆ hạ, ngài mơ thấy cái gì?”
“Ta mơ thấy phụ hoàng, một mình người ngồi trong một khoảng tuyết lớn, xung quanh không có ai bầu bạn, lạnh lẽo thê lương. Trẫm đi tới gọi người, nhưng trẫm tiến thêm một bước, phụ hoàng lại dịch về phía trước một bước.”
“Trẫm còn mơ thấy thất đỆ, hắn đứng giữa đống thi thể, trước ngực chảy máu, mắt chảy huyết lỆ. Hắn cứ nhìn ta cười.”
“Trẫm còn mơ thấy... mơ thấy...” Thiên Chính Đế ngồi trên giường, muốn nói lại thôi.
Đàm Trạch thở dài một tiếng: “BỆ hạ.”
Thiên Chính Đế lắc đầu: “Ta mơ thấy lão lục, hắn đã trở về. Tuy hắn không nói cái gì nhưng đã trở về.”
“Dư uy hãy còn.” Sau khi im lặng một hồi lâu, Thiên Chính Đế thở dài đầy ẩn ý.
Đàm Trạch không nói tiếp, chỉ hỏi: “Hay là tìm vị thần y kia?”
Trong Thu Lư, Hoa Cẩm cõng hòm thuốc vẫy tay tạm biệt Mộc Xuân Phong: “Tiểu đồ đỆ, ta đi đây.”
Mộc Xuân Phong nhíu mày: “Nhưng bên bỆ hạ thì sao?”
“Ta là thần y của thiên hạ, không phải thầy thuốc gia đình của nhà họ Tiêu.
Hoàng đế trước đã giữ ta lại một năm, hoàng đế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719967/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.