Ba ngày sau, Tiêu Sắt dẫn trọng binh trở lại Thiên Khải.
Toàn bộ Bắc bắt đầu truyền tụng công đức của vị Vĩnh An Vương này.
Còn lần này hắn dẫn vài chục vạn đại quân mênh mông cuồn cuộn, đã hoàn toàn thần phục hắn trở về Thiên Khải. Ai cũng biết hắn định làm gì.
Đương nhiên là định lên làm hoàng đế.
“Hoàng đế mới sắp trở lại, phải chuẩn bị cho kỹ.” Giám quốc Bạch Vương điện hạ nói với bộ lễ.
Lan NguyỆt Hầu cười nói: “Đúng vậy, Bắc Ly sắp trở thành Bắc Ly mới rồi.”
“Năm xưa có phải bọn họ cũng reo hò nghênh đón Lang Gia Vương thúc như vậy không?” Tiêu Sắt hỏi Tiêu Lăng Trần.
Tiêu Lăng Trần gật đầu: “Cũng gần thế.”
“Nhưng sau đó bọn họ lại mắng vương thúc rất nhiều năm, nói người là phản thần, chỉ hận không cắt một khối thịt trên thi thể của người.” Tiêu Sắt nói.
Tiêu Lăng Trần cười nói: “Dân chúng nào biết mấy chuyỆn này, các quân vương muốn cho họ biết điều gì, bọn họ chỉ biết được điều đó mà thôi.”
Tiêu Sắt vung roi ngựa: “Đi nhanh lên.”
Tiêu Lăng Trần nói: “Ngươi nóng ruột thế cơ à?”
Tiêu Sắt gật đầu: “Ta rất nóng ruột, không muốn trì hoãn thêm chút nào nữa.”
Thiên Khải thành dùng nghi thức long trọng nhất hoan nghênh quân đội trở về. Có lẽ Thiên Khải thành gặp quốc tang nên đè nén quá lâu, cũng có thể vì trận thắng này vô cùng quan trọng đối với Bắc Ly, hay vì hầu hết mọi người đều coi đây là nghi thức đăng cơ của hoàng đế mới; cho nên nghi thức lần này còn long trọng hơn năm xưa khi Lang Gia Vương trở về.
Hoa tươi bày từ cửa Thiên Khải thành kéo dài tới hoàng cung.
Tiêu Sắt thúc ngựa chạy xuyên qua Thiên Khải thành, chạy thẳng về phía đại điện, chạy thẳng đến bậc thang trước điện mới xuống ngựa bước tiếp lên. Hắn đã cởi bộ quân trang, đổi lại bộ áo khoác dài bằng lông cáo mà mình thích nhất, toàn thân không còn vẻ lười biếng, ngược lại ánh mắt sáng quắc, dáng vẻ hoạt bát hiếm thấy.
Trong đại điện, văn võ bá quan trong triều lễ bái: “Cung nghênh Vĩnh An Vương điện hạ chiến thắng trở về.”
Tiêu Sắt nhìn bọn họ, gật đầu: “Tạm thời cứ quỳ đi, dù sao lát nữa còn có chuyỆn quan trọng cần công bố, các ngươi còn phải quỳ lần nữa.”
Văn võ bá quan thầm hiểu trong lòng nhưng không những không than phiền mà còn cúi đầu thấp hơn.
Tiêu Sắt đi tới trước ngai hoàng đế, Lan NguyỆt Hầu và Tiêu Sùng đứng hai bên chờ hắn. Tiêu Sắt vuốt ve ngai vàng, lắc đầu một cái: “Vì sao nhiều người thích ngồi lên vị trí này vậy?’
“Ta chưa ngồi bao giờ, không biết.” Lan NguyỆt Hầu cười nói. Tiêu Sắt đặt mông ngồi xuống.
Đây là hành động đại nghịch bất đạo, bởi vì hắn còn chưa là hoàng đế. Nhưng đám người Ngự Sử đài đương nhiên không nhảy ra chọc giận hắn. Hơn nữa Tiêu Sắt nhanh chóng đứng lên, nhún vai một cái: “Chán chết.” Hắn lấy cuộn sách sắc phong cất trong tay áo ra đưa cho Lan NguyỆt Hầu:
“Hoàng thúc, con biết mọi người ở đây đều đang chờ vật này. Do người đọc là thích hợp nhất.”
Lan NguyỆt Hầu gật đầu, nhận cuộn sách Long Phong, mở ra, sau đó sửng sốt. “Đọc đi.” Tiêu Sắt thúc giục.
Lan NguyỆt Hầu nhìn Tiêu Sắt một cái, cuối cùng đành đọc: “Gần đây trẫm nhiễm bỆnh hiểm nghèo, e rằng không mấy ngày nữa thân thể này sẽ về
với ngũ hành. Con trai thứ hai Tiêu Sùng, nhân phẩm đáng quý, có tài có đức, chắc chắn sẽ kế thừa được ý chí của trẫm, thế trẫm đăng cơ, lên ngôi hoàng đế.”
Tất cả mọi người kinh hãi, không ngờ tiên đế lại truyền ngôi cho nhị hoàng tử? Liệu Vĩnh An Vương có dẫn binh san bằng Thiên Khải thành không?”
Văn võ bá quan không dám ngẩng đầu lên, ai nấy toát mồ hôi lạnh, thậm chí không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán với người bên cạnh.
“To gan!’ Tiêu Sắt đột nhiên quát lớn. Văn võ bá quan thầm chấn động.
Tiêu Sắt nổi giận nói: “Lan NguyỆt Hầu đã đọc xong chiếu thư, đám đại thần các ngươi còn không mau cúi lạy tân hoàng!”
Văn võ bá quan khôi phục tinh thần, cuối cùng là thượng thư bộ lễ dẫn đầu, hô lớn: “Tân hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Văn võ bá quan không dám do dự tiếp, ưỡn người cúi lạy, cao giọng hô to: “Tân hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tiêu Sắt thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với Tiêu Sùng: “Nhị ca, sau này khổ cực rồi. Tạm biệt.”
Tiêu Sắt thân phủ tấm áo lông cáo, xoay người bước nhanh khỏi đại điện.
Hắn đi xuống cầu thang, dắt con ngựa đáng giá ngàn vàng của mình, vung roi nói: “Chúng ta đi!”
Vó ngựa đạp xuống tuyết tung bay, khói bụi trần gian che người ngựa.
“Tạ tiên sinh, Lý Phàm Tùng, Phi Hiên. Ta đi đây!” Đi ngang qua Khâm Thiên giám, Tiêu Sắt hô to.
“Độc Cô tiên sinh, Hồ Đản, Ngũ Ngốc Ngốc. Ta đi đây!” Đi ngang qua Bách Sự trai, Tiêu Sắt lại hô to.
“Sư phụ, Cơ Tuyết. Ta đi đây!” Tiêu Sắt tùy tiện hô to, dù sao Bách Hiểu đường cũng sẽ nghe thấy.
“Hòa thượng, ta đi đây!” Tiêu Sắt đi ngang qua vương phủ của mình, lại hô to. Quản gia đi ra, nước mắt lưng tròng: “Điện hạ, ngài định đi à?”
Tiêu Sắt mỉm cười: “Sau này ta sẽ báo tin cho ngươi, ngươi đến tìm ta hoặc ở lại đây chờ ta. Mỗi năm ta sẽ về vài ngày.”
Quản gia lau nước mắt: “Điện hạ vui vẻ là được.”
“Đừng gọi điện hạ, gọi công tử.” Tiêu Sắt xua tay: “Hòa thượng kia đâu?” “Hôm qua đã đi rồi.” Quản gia trả lời.
Tiêu Sắt cười một tiếng: “Đem thứ trong thư phòng của ta, đưa tới Thiên Kim Thai.”
“Vâng, công tử, đường phía trước còn dài, mong ngài cẩn thận.” Quản gia cao giọng nói, nhưng Tiêu Sắt đã thúc ngựa rời đi.
Đồ Nhị Gia ở Thiên Kim Thai không nghe thấy tiếng tạm biệt của Tiêu Sắt nhưng nhanh chóng nhận được một bức thư của Vĩnh An Vương phủ đưa tới. Hắn mở ra, kinh ngạc. Người hầu bên cạnh hỏi: “Nhị gia, cái gì vậy?”
“Đây là... khế đất của Tuyết Lạc sơn trang?” Cánh tay Đồ Nhị Gia run rẩy. “Là cái quán trọ mà Vĩnh An Vương nói à?” Người hầu hỏi.
“Không không không không không.” Đồ Nhị Gia lắc đầu liên tục, khó mà tin nổi: “Là Tuyết Lạc sơn trang ở Thiên Khải thành này! Tuyết Lạc sơn trang chân chính!”
“Tiêu Lăng Trần, ta đi đây!” Đi ngang qua nơi đại đội nhân mã đóng quân, Tiêu Sắt hô to.
Tiêu Lăng Trần đang uống rượu sặc một cái, nổi giận mắng: “Đi thì đi đi, hô cái gì mà hô!”
Trình Lạc Anh nhìn Tiêu Sắt đi xa, cảm thán: “Thế gian thật sự có người tuyỆt thế như vậy ư?”
Tiêu Lăng Trần uống một ngụm trà khinh bỉ nói: “Trong giang hồ đầy những người tuyỆt thế. Ngươi, thấy quá ít.”
Gió đông thổi tuyết vó ngựa phi, một mai giẫm nát lòng đế vương.
Tiêu Sắt thúc ngựa rời khỏi Thiên Khải thành, không hề quay đầu, nhưng lại bị một người một kiếm ngăn cản.
Kiếm là Phá Quân kiếm, người là Nộ Kiếm Tiên.
Nhan Chiến Thiên đưa hắn một vật: “Yên tâm đi, ta tới không phải để cản ngươi. Sùng Nhi nhờ ta đưa ngươi cái này.”
Tiêu Sắt nhận lấy vật kia, tiếp tục thúc ngựa đi. Hắn ngồi trên lưng ngựa mở bọc ra, phát hiện là một cuộn sách đóng kín. Dấu son ấn rồng trên đó đã rơi, chứng tỏ đã có người mở. Hắn hơi ngạc nhiên, mở ra đọc.
Nội dung khác trên đó giống hỆt với những gì Lan NguyỆt Hầu vừa đọc, chỉ có chỗ quan trọng nhất là khác hẳn.
Truyền ngôi cho lục hoàng tử, Tiêu Sở Hà.
“Phụ hoàng đúng là gian xảo.” Tiêu Sắt lắc đầu cười một tiếng, giơ cuộn sách trong tay lên cao. Cuộn sách lập tức bị cơn gió xé tan thành từng mảnh.
Năm Minh Đức thứ hai mươi ba, ba tháng ròng rã không có quân vương cuối cùng đã kết thúc. nhị hoàng tử của tiên đế, Tiêu Sùng lên ngôi, đặt niên hiệu là Sùng Hà.
Sùng Hà năm thứ nhất, xuân về hoa nở.
Mùa đông trước đã trôi qua mùa đông này cũng đã qua. Thế nhưng chủ quán vẫn chưa về.
Không có chủ quán keo kiệt, máy tên tiểu nhị miễn cưỡng kinh doanh một thời gian, chuyỆn làm ăn của Tuyết Lạc sơn trang càng ngày càng tốt. Mấy ngày qua vừa mở cửa đã có vài vị khách quý có vẻ giàu sang phủ quý đến quán. Tiểu nhị mặt mày hớn hở nhưng trong lòng vẫn thoáng chút phiền muộn.
Chủ quán tuy dáng vẻ keo kiệt nhưng thực tế đối đã với bọn họ rất tốt, bao giờ ông ấy mới về?
Hứa Hồ Lô là người cầm đầu các tiểu nhị, do trông hắn giống cái hồ lô nên tên là Hứa Hồ Lô. Hắn ngồi yên tại chỗ, lẩm bẩm: “Có cần ra ngoài tìm xem chủ quán ở đâu không? Hắn nói chuyỆn luôn rất khó nghe, làm việc lại keo kiệt, không khéo ra ngoài bị người ta bắt lại.” Hắn vừa nghĩ vừa rót trà cho khách nhưng lại nghe người khách trước mặt cười nói: “Tiểu nhị, trà rơi ra ngoài rồi.”
Hứa Hồ Lô vội vàng ngẩng đầu lên xin lỗi, nhưng vừa chạm vào ánh mắt kia lại cả kinh. Vừa rồi hắn không nhìn kỹ, bây giờ đã thấy rõ ràng! Đây chẳng thiếu niên áo đỏ nợ tiền chủ quán, dẫn chủ quán đi à?
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!” Hứa Hồ Lô chỉ hắn, miệng lắp bắp. “Đã lâu không gặp.” Lôi Vô Kiệt cười nói: “Ông chủ của các ngươi đâu?” “Ông chủ của chúng ta!” Hứa Hồ Lô cả kinh.
“Ở đây.” Một giọng nói lười biếng vang lên, Tiêu Sắt cởi áo lông cáo, mặc một bộ áo sam màu xanh bước vào trong cửa.
“Ông chủ!” Đám tiểu nhị buông hết công việc, xông tới hò hét.
Tiêu Sắt vung tay, đẩy lui bọn họ ba bước: “Làm việc chăm chỉ, đừng có lười nhác!”
“Ông chủ, sao ngài lại trở về?” Hứa Hồ Lô hỏi.
Tiêu Sắt nhướn mày: “Sao nào? Ngươi nghĩ ta vĩnh viễn không trở về, cái quán này sẽ là của ngươi chắc?”
“Đâu có đâu có!” Hứa Hồ Lô vội vàng nói rõ: “Hai năm qua ta ghi rõ ràng từng khoản mục, ngay ở trên quầy. Bạc cũng đang ở đấy, chỉ chờ ngài về
để giao lại cho ngài!”
“Là tiểu nhị tốt, không uổng công ta đối tốt với ngươi.” Tiêu Sắt nhìn sang đám người Lôi Vô Kiệt: “Chuẩn bị thức ăn và rượu cho bọn họ chưa?”
Hứa Hồ Lô lắc đầu: “Vừa đưa trà, còn chưa gọi thức ăn.” ‘‘Ta mời.’‘ Tiêu Sắt cao giọng nói.
Hứa Hồ Lô kinh ngạc, trong lòng lạnh buốt, đây còn là ông chủ của bọn họ không? Có phải bị đánh tráo không? Hay là người khác giả trang?
“Ba bát mỳ Dương Xuân, hai chén Lão Tào Thiêu. Làm cho ta bát mỳ thịt bò.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.
“Vâng vâng.” Hứa Hồ Lô vui vẻ chạy đi, đúng là ông chủ, tuyỆt đối không sai.
Tiêu Sắt đặt mông ngồi xuống, nhìn Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y trước mặt, cười nói: “Gần đây có khỏe không?”
“Không có ngươi, ta tạm được, sư tỷ thì không được tốt lắm.” Lôi Vô Kiệt trả lời.
Tư Không Thiên Lạc cắm thẳng đôi đũa trên tay xuống bàn, bất mãn nói: “Mời ta ăn mì à?”
Tiêu Sắt khoát tay áo một cái: “Cái bàn này, hai lượng!”
“Ngươi là Vĩnh An Vương nổi danh thiên hạ, là truyền thuyết chiến thắng Nam Quyết. Bây giờ hoàng đế ban cho ngươi tước vị truyền đời, ngươi lại mời chúng ta ăn mỳ?” Diệp Nhược Y cười nói.
“Ta chỉ là ông chủ quán trọ, Vĩnh An Vương với triều đình gì gì đó có cho ta tiền không?” Vẻ mặt Tiêu Sắt đầy bất mãn.
“Tiếp theo có tính toán gì?” Tư Không Thiên Lạc hỏi. Tiêu Sắt ngáp một cái: “Đi chơi khắp nơi.”
Lôi Vô Kiệt nghe vậy hứng thú, cao giọng nói: “Đao khách dùng song đao của Nam Quyết, Sở Ca vừa tái xuất giang hồ, hạ chiến thư với Tuyết NguyỆt thành, muốn tới bái lâu. Ta định tới gặp hắn.”
“Mấy ngày trước có một đứa trẻ tới Tuyết NguyỆt thành, họ Nhị tên Điều, thích dùng đá làm vũ khí. Ta định thu hắn làm đồ đỆ, nhưng hắn đã có sư
phụ, sư phụ tên là Xương Ý. Hình như là cao thủ không xuất thế. Nghe nói ta mà thắng hắn là có thể cướp tên đỆ tử này.”
“Cao nhân Phật quốc Phạm Thiên Tịnh luyỆn một thanh Thiên Vương kiếm, nghe nói đã sắp đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên. Ta muốn biết mình và hắn, ai tới gần Kiếm Tiên hơn, định tới gặp cả hắn nữa.”
“Phía bắc có một người mập mạp luyỆn thành một thứ rất kỳ lạ, tên là ‘Tẩy Cốt Tá’, nghe nói đao kiếm chém không vào, sét đánh vẫn bất động. Bây giờ hắn đang bố trí lôi đài, nói sẽ đứng yên cho người ta đánh, ai có thể
khiến hắn bị thương,hắn sẽ theo làm tùy tùng.”
“Giang hồ xán lạn như vậy, chỉ nghĩ thôi đã thấy mong chờ rồi. Đúng rồi, gần đây sư tỷ nhận một đồ đỆ, tên là Vương Bối Bối, là một cô bé cực kỳ
đáng yêu... Còn tên Lạc Minh Hiên nữa, không ngờ hắn to gan thật đấy, muốn kết hôn với sư phụ của hắn. Sư phụ hắn bỏ chạy ngay hôm đó, hắn lập tức đuổi theo, nghe nói bây giờ đang phiêu bạt trong giang hồ.”
Tư Không Thiên Lạc ngắt lời hắn: “Sao ngươi lắm mồm thế! Rốt cuộc định đi đâu?”
Lôi Vô Kiệt nhìn về xa xăm, ánh mắt sáng rực: “Giang hồ.”
Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc nhìn nhau một cái, lập tức ngồi xuống nói chuyỆn với nhau, không để ý tới tên ngu ngốc này nữa: “Nào nào nào, ăn mỳ ăn mỳ.”
Ba bát mỳ Dương Xuân, một bát mỳ thịt bò vào bụng.
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cụng chén, mỗi người uống một bát Lão Tào Thiêu. Bốn người đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Hứa Hồ Lô thầm lo lắng: “Ông chủ, ngài lại đi nữa à?”
“Yên tâm, sẽ về sớm thôi, chăm sóc Tuyết Lạc sơn trang của ta cho tốt.” Tiêu Sắt vỗ vai hắn một cái.
“Chư vị định đi đâu?” Một vị khách khác ngồi trong góc đột nhiên nói. Mọi người đã ra tới cửa nghe câu này này đều cả kinh, quay người nhìn về phía hắn.
Vị khách kia đứng dậy, tháo mũ trùm đầu, để lộ một gương mặt quen thuộc, chỉ có làn da tái nhợt hơn trước nhiều. Hắn cười một tiếng: “Các ngươi đã sắp thành Kiếm Tiên, ta lại nằm ở Đường môn mấy tháng. Đại sư
huynh còn không bằng tiểu sư đỆ.”
Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc cùng vui mừng hét lớn: “Đại sư huynh!”
Lôi Vô Kiệt chạy thẳng tới: “Ngươi không chết à? Đại sư huynh!”
“Tuy không chết nhưng cũng gần thế, nhẹ tay nhẹ tay, ha ha ha.” Đường Liên nhìn Lôi Vô Kiệt cười nói: “Đừng khóc đừng khóc.” Tiêu Sắt chậm rãi đi tới, tươi cười nói: “Không ngờ còn có ngày gặp lại.” “Đúng thế.” Đường Liên quay sang giơ tay với hắn: “Gặp lại tại giang hồ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]