Chương trước
Chương sau
Trong sảnh chìm vào tĩnh lặng một thời gian dài.

Cuối cùng Trầm Hi Đoạt mở miệng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Còn gì muốn hỏi không?”

Cẩn Ngôn do dự một chút rồi hỏi: “Ta muốn biết mình sẽ sống như thế nào.

“Đầu tiên, ngươi phải giao danh sách ra trước. Sau đó ngươi sẽ bị phế bỏ

tất cả võ công. Ngơi sẽ bị nhốt sống vào trong Thiên Ngục, ta bảo đảm ngươi sẽ không phải chịu ngược đãi, một ngày ăn hai bữa, không cần làm việc, cho nên cũng không thể rời khỏi phòng giam. Ngươi sẽ không có bạn tù, canh ngục cũng sẽ không nói chuyỆn với ngươi, tuy cuộc sống hơi khô khan nhưng không phải không có hy vọng. Nếu gặp được hôn lễ của hoàng đế hoặc gặp thiên tai gì đó sẽ có đại xá cho thiên hạ. Ngươi là tội phạm mưu phản, vốn không có trong sách đại xá nhưng đầu thú có công, lại nộp danh sách giúp ta điều tra mưu phản, ta sẽ thuyết phục bỆ hạ.”

Trầm Hi Đoạt nói không nhanh không chậm.

Cẩn Ngôn cười khổ một cái: “Đây là còn sống mà Trầm đại nhân nói ư?”

“Người trong Thiên Ngục, ta không cho họ chết, tới giờ họ vẫn sống rất tốt.” Trầm Hi Đoạt nghiêm túc nói.

Quả thật, còn sống mà Trầm Hi Đoạt nói không như Tiêu Sắt nói, thậm chí khác lời của Cẩn Tuyên một trời một vực. Nhưng trọng lượng trong lời nói của hắn lại nặng hơn một chút.

“Trầm đại nhân nắm chắc mấy thành?” Cẩn Ngôn lại hỏi câu này.

“Gần như mười thành.” Nhưng câu trả lời của Trầm Hi Đoạt lại hơi khác. Cẩn Ngôn không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Vì sao lại là gần như?”

“Còn một khả năng ta không thể hoàn thành lời hứa vừa rồi, đó là...” Trầm Hi Đoạt dừng lại: “Ta chết trước ngươi.”

Đại Lý tự khanh Trầm Hi Đoạt, không hổ là người con sói dữ mà người người trong Thiên Khải thành đều sợ hãi.

“Ta hiểu rồi.” Cẩn Ngôn gật đầu: “Đa tạ Trầm đại nhân.”

“Ta còn một lời cuối cùng muốn nói cho ngươi.” Trầm Hi Đoạt đột nhiên nói. “Mời đại nhân nói.”

“Nếu ngươi chọn những người khác, vậy ta có mười thành nắm chắc giết chết ngươi. Đại Lý tự trước nay không bỏ qua cho bất cứ phạm nhân nào, ta sẽ đuổi giết ngươi khắp chân trời góc biển. Ta không nghi ngờ gì chuyỆn bọn họ có năng lực dẫn ngươi ra khỏi Thiên Khải thành, nhưng mỗi giờ

mỗi khắc tiếp đó, ngươi cứ đợi chúng ta đến đuổi giết đi.” Trầm Hi Đoạt cười nói: “Không chết không thôi. Ngươi chết, hoặc là, ta chết.”

“Trầm đại nhân.” Cẩn Tiên đặt phật châu lên bàn: “Mời ra ngoài đi.” Trầm Hi Đoạt cầm Trảm Tội đao trên bàn lên, quay người đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt ngồi trên bậc thang âm u nhìn bầu trời, đại tổng quản Cẩn Tuyên ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh uống trà. Trầm Hi Đoạt cầm đao, đứng thẳng giữa cửa.

‘‘Trầm đại nhân.’‘ Cẩn Tuyên lên tiếng chào.

“Đại tổng quản cũng tới giao dịch à?” Trầm Hi Đoạt hỏi ngược lại. “Dù sao cũng là sư đỆ của ta.” Cẩn Tuyên cười một tiếng.

“Đại tổng quản tới đây, hoàng đế bỆ hạ có biết không?” Trầm Hi Đoạt lại hỏi. “Có lẽ.” Cẩn Tuyên không tỏ ý kiến.

Trong sảnh, Cẩn Tiên thở dài một tiếng: “Chọn Trầm Hi Đoạt.”

Cẩn Ngôn uống một hơi cạn sạch chén trà trước mặt: “Ta không muốn vào Thiên Ngục.”

“Chẳng qua là mất võ công, mất mấy năm tự do, sau khi ra ngục ngươi có thể sống tiêu dao tự tại. Đến lúc đó không ai đuổi giết ngươi nữa, Hồng Lư

tự của ta cũng sẽ bảo vỆ chu toàn cho ngươi.” Cẩn Tiên khuyên nhủ.

“Nhưng...” Cẩn Ngôn do dự, bên tai hắn vang lên lời nói của Cẩn Tuyên lúc vừa rồi.

“Vì sao lại chỉ muốn sống cơ chứ?” “Ngươi có thể muốn nhiều hơn.”

“Ngươi là tổng quản chưởng ấn, còn sống? Không đủ.”

“TuyỆt đối không được chọn Cẩn Tuyên.” Cẩn Tiên trầm giọng: “Ngươi đi tới bước này cũng là vì tham niệm của ngươi quá nặng. TuyỆt đối không được giẫm lên vết xe đổ.”

“Nhưng ta...” Cẩn Ngôn mồ hôi đầm đìa: “Không muốn vào Thiên Ngục.” Lúc này Linh Quân đột nhiên chạy vào: “Sư phụ!”

Cẩn Tiên cau mày nói: “Có chuyỆn gì?” ‘‘Lại có người tới.’‘ Linh Quân trả lời.

“Người nào?” Cẩn Tiên bất mãn nói: “Chẳng phải đã nói hôm nay đóng cửa không tiếp khách à? Cho dù người tới là thượng thư ngũ bộ, hôm nay cũng không được vào Hồng Lư tự.”

“Vâng...” Linh Quân bất đắc dĩ nói: “Lan NguyỆt Hầu!”

Trong sân, vị hầu gia mặc áo vàng kim mặt mũi trẻ trung tuấn tú đang khoác đao đứng đó. Hắn mỉm cười nhìn đám người, nói đầy ẩn ý: “Mọi người thật có nhã hứng. Cũng tới Hồng Lư tự lạy Phật à?”

“Hoàng thúc.” Tiêu Sắt bĩu môi, xem như chào hỏi.

Cẩn Tuyên và Trầm Hi Đoạt cùng cung kính thi lễ: “Hầu gia.”

“Một Đại Lý tự khanh, quản lý trọng án trong triều. Một đại tổng quản nội cung, theo hầu bên cạnh bỆ hạ. Đúng là bỏ bê nhiệm vụ, bỏ bê nhiệm vụ.”

Lời nói của Lan NguyỆt Hầu vẫn đầy ẩn ý.

Nhất thời, Cẩn Tuyên và Trầm Hi Đoạt đều không biết nên trả lời ra sao.

Thực ra, Lan NguyỆt Hầu chính là người như vậy, bất luận là cáo già chơi quyền mưu hay thanh quan mang chính khí, tới trước mặt hắn đều á khẩu không nói được một lời.

Linh Quân đi ra, cúi người với Lan NguyỆt Hầu nói: “Hầu gia, mời vào trong.”

“Ta vào nhé.” Lan NguyỆt Hầu vẫy tay bước vào trong điện, thấy cảnh tượng bên trong còn kinh ngạc một hồi: “Ai u, lục đại Thiết Diện Quan, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Mời hầu gia ngồi.” Cơ Tuyết chỉ cái ghế cạnh bàn.

Lan NguyỆt Hầu gật đầu một cái, tùy tiện ngồi xuống. Hắn nhìn Cẩn Ngôn, không đợi Cẩn Ngôn mở miệng đã lên tiếng trước: “Ngươi thân là khâm phạm của triều đình, còn tổ chức đại hội tụ tập vương gia, Đại Lý tự

khanh với đại tổng quản ở đây, đúng là to gan. Ta biết ngươi là vò mẻ

chẳng sợ nứt, đã tới bước đường cùng rồi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ... còn sống. Có phải không?”

Cẩn Ngôn giận mà không dám nói gì, chỉ đáp: “Hầu gia có cao kiến gì?”

“Ngươi có thể sống.” Lan NguyỆt Hầu cười nói: “Không cần vào Thiên Ngục. Đại Lý tự cũng sẽ không đuổi giết ngươi, còn sống thoải mái nữa là khác.”

Cẩn Ngôn kinh ngạc: “Hầu gia có thể đứng ra làm chủ trong chuyỆn này được không?”

“Ta không thể, ta chỉ là một hầu gia, trong Thiên Khải thành còn ba vương gia đấy. Lúc lợi hại nhất ta từng làm giám quốc nhưng vẫn còn Đổng thái sư nữa, dù sao hắn cũng là trưởng bối, ta phải nghe hắn. Nhưng người phái ta tới có thể đứng ra bảo đảm.” Lan NguyỆt Hầu cầm một cuộn sách, đưa ra: “Đây là thủ dụ miễn tội cho ngươi, có muốn xem kỹ không?”

“Người phái ngài tới là...” Cẩn Ngôn thở phào một hơi: “BỆ hạ.”

“Ngươi là tổng quản chưởng ấn, chắc nhận ra dấu ấn trên đó.” Lan NguyỆt Hầu thu hồi cuộn sách. “Nhưng ta chưa thể đưa nó cho ngươi. Ngươi phải đi theo ta, tới gặp người đó, mang theo thứ quý giá nhất của ngươi, thứ mà những người bên ngoài cũng đang muốn.”

Tiêu Sắt, Cẩn Tuyên đều nói sai, trên đời này thật sự có người có thể cho hắn mười thành hy vọng, hơn nữa còn không phải đang lừa hắn.

Chỉ có điều không ai nghĩ người đó sẽ đứng ra mà thôi.

“Nghe nói ngươi phải lựa chọn, vậy ngươi chọn đi.” Lan NguyỆt Hầu nhún vai nói: “Ta rất thích tình hình thế này. Ta cũng thích đánh cược như

đứa cháu của ta, nhưng ta càng thích đối phương... không còn lựa chọn nào khác.”

Cẩn Ngôn hầu như không hề do dự, gật đầu nói: “Ta đi với ngươi.”

“Công công là người thông minh.” Lan NguyỆt Hầu đứng dậy vỗ bàn một cái: “Vậy chúng ta... lên đường thôi nhỉ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.