Cẩn Ngôn im lặng một hồi lâu, sau đó lại lên tiếng: “Hầu gia có thể dẫn ta vào cung an toàn không?”
“Ta có một thanh đao, ngoài cửa có ba trăm Hổ Bí lang. Công công nên vui mừng mới phải, đây ít nhất cũng là đãi ngộ của hoàng tử đấy.” Lan NguyỆt Hầu
đứng dậy cúi đầu với Cẩn Tiên nói: “Cẩn Tiên công công, đã quấy rầy rồi.”
Cẩn Tiên buông phật châu trong tay xuống, thần sắc cung kính: “Đa tạ hầu gia.”
“Không cần cảm ơn ta, nếu muốn cám ơn thì cám ơn bỆ hạ của các ngươi ấy.” Lan NguyỆt Hầu quay người đi ra ngoài cửa.
Tiêu Sắt đã ngắt một cọng cỏ đuôi chó ở đâu không rõ, đang ngậm cọng cỏ
ngắm nắng chiều. Lôi Vô Kiệt lau vỏ kiếm bên cạnh hắn. Đại tổng quản Cẩn Tuyên ngây người nhìn về phương xa, cũng như đang ngắm nắng chiều. Trầm Hi Đoạt lại nghịch thanh Trảm Tội đao trong tay, nhìn Lan NguyỆt Hầu với vẻ hứng thú.
Lan NguyỆt Hầu mỉm cười nhìn bọn họ, hắng giọng một cái: “Các vị, đã cược thì phải biết chịu thua. Đa tạ.”
“Đi.” Tiêu Sắt lập tức đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Lôi Vô Kiệt vội vàng đi theo, trong lòng đầy nghi hoặc: “Sao vậy? Chẳng phải Lan NguyỆt hầu gia luôn giúp chúng ta à? Nếu hắn thắng cũng không có gì xấu với chúng ta mới đúng.”
“Lan NguyỆt Hầu sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này. Hắn tới là đại diện cho phụ hoàng.” Tiêu Sắt nói.
“Đại diện cho hoàng đế? Đại Lý tự không phải đại diện hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719918/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.