Chương trước
Chương sau
Hai người đứng nhìn nhau.

Một cơn gió thổi xuyên qua phòng ngoài, vén tấm rèn trắng ngoài cửa. Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Cho tới khi một giọng nói the thé phá vỡ không gian yên tĩnh này. “Vĩnh An Vương điện hạ, đến!”

Tứ đại tổng quản nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt nhau, chuyỆn này có liên quan gì tới hắn? Sao hắn lại xuất hiện ở đây lúc

này? Chỉ có Cẩn Tiên công công biết cho dù Bạch Vương không đến, với tính cách của Tiêu Sắt, hắn cũng sẽ tới.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt bước chân vào trong điện, Tiêu Sắt giơ tay, Lôi Vô Kiệt đặt một bình rượu vào tay Tiêu Sắt. Tiêu Sắt nâng lên cao, vẩy rượu trong bình xuống đất: “Tiêu Sắt hổ thẹn, kính mời công công một chén.”

Tiêu Sùng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Mọi chuyỆn phải tra rõ căn nguyên, không cần hổ thẹn.”

“Nói như vậy là chưa tới căn nguyên. Nếu Cẩn Ngọc công công không giúp ta, hắn đã không chết. Nếu ta không giúp ngươi chữa mắt, Cẩn Ngọc công công đã không giúp ta. Nhưng nếu ta không trở về Thiên Khải cũng không có những chuyỆn này. Nếu năm xưa phụ hoàng không gặp mẫu phi của ta, như vậy sẽ càng ít chuyỆn hơn.” Tiêu Sắt lắc đầu. “Chúng ta không nhìn vào quá khứ, chỉ nhìn vào hiện tại. Hiện giờ, ta hổ thẹn với Cẩn Ngọc tổng quản.”

Cẩn Uy giơ Uyên Nhãn kiếm chỉ và Tiêu Sắt: “Điện hạ đừng nói lấp lửng như vậy, chuyỆn ra sao, xin điện hạ nói rõ.”

Cẩn Tuyên nhíu mày một cái: “Làm càn.”

“Nếu điện hạ muốn trị ta tội bất kính, vậy xin nói rõ nguyên do cho Cẩn Uy rồi định tội cũng không muộn. Nhưng nếu điện hạ không nói, kiếm của Cẩn Uy sẽ không bỏ qua.” Cẩn Uy công công nghiêm mặt nói.

Cẩn Tuyên thở dài: “Điện hạ, ngài cũng biết tính cách sư đỆ của ta rồi đấy.

Chúng ta và Cẩn Ngọc lớn lên cùng nhau, lúc này khó mà kiềm chế được, kính xin điện hạ nói rõ sự thật.”

“Ngươi biết vì sao ta không muốn nói cho các ngươi không?” Tiêu Sắt nhìn Cẩn Tuyên công công, đi tới nhẹ nhàng kéo cổ áo của hắn: “Bởi vì người giết hắn cũng mặc mãng bào màu tím như các ngươi.”

Hắn xoay người, đi tới bên cạnh Cẩn Ngọc công công.

"Thành thật tới chất phác. Khoáng đạt như sơn cốc.” Cẩn Tiên công công ở bên cạnh mở miệng nói: “Là chỉ Hư Hoài công.”

Gương mặt Tiêu Sắt hơi đổi, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao khoảnh khắc thấy người áo tím trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác quen thuộc kỳ quái.

Năm xưa hắn cung bị thương vì môn võ công này.

Tiêu Sắt giơ tay ra, ấn Uyên Nhãn kiếm xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Cẩn Uy công công, hắn gằn từng chữ một: “Cho nên, kẻ giết tổng quản Cẩn Ngọc đang đứng ngay đây. Làm sao ta lại kể rõ chuyỆn này cho các ngươi được?”

Nhan Chiến Thiên trong sân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, như đặt mình bên ngoài chuyỆn này. Hắn nhìn về phía xa, đột nhiên nói: “Khói báo động.”

Lửa cháy gió thổi khói báo tin, ngàn dặm chuyển qua thành đều biết. Khói báo động gì mà đốt cao tới mức Thiên Khải thành cũng chứng kiến?

“Đi!” Tiêu Lăng Trần mặc áo trắng thúc ngựa vung roi, thần thái sáng láng, càng tới gần Thiên Khải thành hắn càng cảm thấy dòng máu của mình như

bừng cháy: “Thiên Khải thành đang ngay trước mắt chúng ta!” Thiên quân vạn mã phía sau gầm lên một tiếng.

“Chờ đợi bao năm, cuối cùng cũng đến ngày này.” Tiêu Lăng Trần nhìn lên trời. “Phụ soái, con về rồi.”

“Phụ soái? Ngươi gọi đại đô hộ như vậy ư?”

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám người, người cầm đầu thân hình khôi ngô, thân mặc giáp vàng, lưng đeo song đao. Chính là vị đại nhân đứng đầu quân ngũ Bắc Ly hiện giờ, Diệp Khiếu Ưng.

“Phụ soái tuy là hoàng tộc nhưng tự nhận là người trong quân ngũ, từ nhỏ

đã không cho ta gọi người là phụ vương, chỉ được gọi là phụ soái.” Tiêu Lăng Trần dừng ngựa: “Diệp thế thúc, đã lâu không gặp.”

Diệp Khiếu Ưng lắc đầu: “Không lâu, không lâu. Chẳng qua nằm mơ một giấc, thương long tỉnh mộng, ngâm lên rầm trời.”

“Mấy câu này của Diệp thế thúc đều là nghe dì Diệp của ta nói phải không?” Tiêu Lăng Trần cười một tiếng: “Ngày trước Diệp thế thúc chinh chiến sa trường, dì Diệp áo trắng múa kiếm, có thể xưng tuyỆt thế.”

“Dì của ngươi không ở đây, thế nhưng áo trắng vẫn còn. Đi thôi, nói cho Thiên Khải, chúng ta đã trở lại.” Diệp Khiếu Ưng xoay người, dẫn lính sáp nhập vào quân đội của Tiêu Lăng Trần.

Dọc con đường này quân đội của Tiêu Lăng Trần không gặp ngăn cản gì.

Những binh lính đóng quân hoàn toàn không phải đối thủ của họ, hơn nữa không ngừng có bộ hạ cũ của Lang Gia quân tới gia nhập. Còn tướng sĩ

trung quân của Diệp Khiếu Ưng cũng không ngừng hội họp với bọn họ. Thiên quân vạn mã tập kết thuận lợi, hành quân thẳng tới Thiên Khải.

Chỉ còn lại những nơi đóng quân đốt khói thông báo. Nhưng khói hiệu đã nhanh, tốc độ bọn họ còn nhanh hơn, như đuổi theo khói hiệu chạy thẳng tới Thiên Khải.

“Thế thúc, sao hai nhánh quân kia tới giờ còn chưa xuất hiện, ta đã chuẩn bị để đánh một trận rồi đấy?”

“Đừng vội, đám người kia chỉ dám nấp trong chỗ tối, không dám chạy ra đối đầu với chúng ta lúc này đâu. Yên tâm đi, chờ khi ngươi đánh hạ Thiên Khải, bọn chúng sẽ xuất hiện.” Diệp Khiếu Ưng cười một tiếng: “Đến lúc đó lại đánh lần nữa là được.”

“Thế thúc nói có lý.” Tiêu Lăng Trần gật đầu: “Chẳng qua là hạng giun dế, ta không thể chờ bọn chúng, ta không chờ được nữa, ta muốn quân lâm Thiên Khải!”

“Quân lâm Thiên Khải? Là quân trong quân đội hay là quân trong quân vương?” Diệp Khiếu Ưng hỏi.

Tiêu Lăng Trần suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Hiện giờ là quân trong quân đội, sau này thì chưa chắc!”

“Được!” Diệp Khiếu Ưng cười một tràng dài.

Giáo úy thủ vỆ Thiên Khải thành nhìn quân đội đông nghịt như mây đen đang tiến thẳng về phía Thiên Khải thành, sợ tới mức dụi mắt nói: “Đây là cái gì?”

“Khói hiệu!” Một giáo úy khác kinh hãi hô: “Đằng xa có khói hiệu!”

“Nhưng đó là trung quân mà. Kim giáp song đao, là Diệp Tự doanh!” Giáo úy lúc trước kêu.

Đô thống thủ thành đi lên, cười khổ: “Ta vẫn luôn suy nghĩ không biết lúc nào ngày này mới tới, không ngờ nó tới sớm hơn tưởng tượng của ta.”

Trong hoàng lăng.

Tổng quản chưởng ấn đời trước, Trọc Tâm công công, tổng quản chưởng kiếm đời trước Trọc Sâm công công cùng với tổng quản chưởng sách đời trước Trọc Lạc công công cởi bộ áo bào xám, đổi lại bộ mãng bào màu tím quý giá kia.

Bọn họ ra khỏi hoàng lăng, chậm rãi đi ra phía ngoài.

Binh sĩ giữ lăng lần đầu gặp tình hình như vậy, thống lĩnh cầm đầu do dự một hồi rồi đứng dậy: “Ba vị công công, các ngài không thể ra ngoài.”

Trọc Tâm công công lắc đầu một cái: “Lần này, chúng ta nhất định phải ra.” “Ra ngoài... làm gì?” Thống lĩnh do dự hỏi.

Trọc Tâm công công giơ tay gạt một cái, lấy một món đồ trong tay áo ra.

Hắn nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Đi nghênh đón bỆ hạ thật sự của chúng ta!”

"To gan!" Thống lĩnh nổi giận mắng.

“Cuộn sách Long Phong do Thái An đế ban xuống trước lúc lâm chung đang ở đây.” Trọc Tâm công công đột nhiên giơ cao cuộn sách trong tay.

Thống lĩnh quan sát cẩn thận cuộn sách Long Phong trước mặt, sau khi xác nhận, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, lập tức quỳ xuống lạy. Theo hành động của hắn, tất cả binh sĩ giữ lăng đồng thời quỳ lạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.